Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 210

Cảnh tượng một mảnh đất đầm lầy hiển thị ở trên màn hình, màu đen u ám và màu xanh quái dị đã tạo thành một hình ảnh núi rừng. Chiếu vào mặt của tất cả mọi người khiến cho sắc mặt của bọn họ trở nên trắng bệch.

Cao Thiến căng thẳng nhìn màn hình, tay của cô ấy nắm chặt viền ghế, không thể nào tin tưởng vào mắt của cô ấy: "Không phải chứ, sao nơi đây lại có đầm lầy?"

Hướng Dực nhanh chóng giải thích: "Hệ thống có thể phân tích được màu sắc và hoa văn địa chất do hình ảnh máy không người lái gửi về để tính toán ra phạm vi và độ rộng của đầm lầy, với lại gần đây có hồ, vốn dĩ trước đây ở này cũng là một phần của hồ do nước cạn kiệt nên mới hình thành đầm lầy."

Thế nhưng sắc mặt của Cao Thiến cũng không có thay đổi tốt, cô ấy nhỏ tiếng hỏi: "Đội trưởng... ở đây nếu có một mảng đầm lầy lớn, Lục Tự có khi đã bị... cắn nuốt rồi không."

Lúc này phía trong nhà xe chìm vào trong im lặng, mỗi người đều bị vấn đề của Cao Thiến làm cho kinh ngạc. Đất đầm lầy nguy hiểm, chúng nó có thể xuất hiện dưới tình huống bạn không hề cảnh giác, rồi cắn nuốt người.

Ninh Mông cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh, cô nhìn Cao Thiến chậm rãi nói: "Nếu đã có đầm lầy thì thổ nhưỡng ở gần đây chắc chắn sẽ rất nhiều thành phần nước còn có không tìm thấy được bất cứ dấu chân hay rãnh xe vào, nói thẳng ra chúng ta còn chưa tìm được manh mối. Trước mắt còn chưa có bất cứ chứng cứ nào chứng minh anh ta thật sự đã chết ở đầm lầy."

Câu trả lời này khiến cho tất cả mọi người hơi yên tâm một chút. Bọn họ biết, lúc này bọn họ không thể rối lòng, bọn họ cần giữ được bình tĩnh để tìm kiếm Lục Tự.

Lục Trác nhìn màn đêm u tối ở bên ngoài cửa sổ, nói: "May mà chúng ta chưa xuống xe, trời tối rồi, ai cũng có khả năng không cẩn thận đi vào trong đầm lầy."

"Để nó men theo đường rãnh xe để tìm, chúng ta cũng qua đó!"

"Aaaaaa, kích thích quá!" Bạch Ngôn Tài cảm thấy bản thân giống như đang chạy xe việt dã."

Là Lục Tự!

Bạch Ngôn Tài men theo đường dẫn chạy được một đoạn thì phát hiện, đoạn này không còn đường nữa, ven đường không phải đất cỏ thì chính là bụi cây thấp bé, anh ấy chưa bao giờ chạy qua loại đường như vậy, với lại chạy về trước cần phải vượt qua một số ngọn đồi thấp.

"Có phát hiện rồi, đội trưởng, người máy số hai ở phía Đông Bắc có phát hiện."

Mọi người: "..."

Lời nói này khiến lòng của mọi người run sợ, bọn họ bắt đầu tưởng tượng khả năng này: Sắc trời tối, bước hụt một bước thì đã có thể lún sau vào đầm lầy không đáy, không thể nào tự cứu, ở trong bùn lầy tối tăm không thấy mặt trời giãy giụa, cuối cùng rên rỉ chìm vào trong bóng tối. Trong lúc mọi người đang suy nghĩ những điều này, cũng âm thầm kinh hãi. Mọi người đều cảm thấy quyết định vừa nãy của Ninh Mông là đúng, cho dù có gấp tìm người cũng không thể gấp đi xuống xe, nói không chừng bên ngoài có nguy hiểm không biết nào.

Ninh Mông tưởng rằng anh ấy không có cách nào chạy được nên nói: "Hay là vẫn để tôi chạy đi."

Ninh Mông nhanh chóng kiểm tra hình ảnh máy không người lái truyền về, hình ảnh là trên một bãi cỏ, để lại một đường rãnh xe, nhìn trông có vẻ quả thật là do xe mô tô để lại.

Lại qua một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng có tin tức tốt lần nữa truyền đến.

Hướng Dực rời đi để người máy số hai khoác chặt truy tìm theo đường rãnh xe, đồng thời gửi địa hình xung quanh cùng với dẫn đường cho Bạch Ngôn Tài.

"Dừng xe." Hướng Dực nói với trong bộ đàm.

Có thể ở nơi như thế này chạy mô tô chắc chắn chính là Lục Tự!

Sau khi xe vượt qua một số ngọn đồi nhỏ, vòng qua bên còn lại của hồ, cuối cùng mới đuổi kịp máy không người lái.

Bạch Ngôn Tài nhanh chóng nói: "Không không không, tôi chỉ là cảm thấy sảng khoái quá, có một cảm giác chạy xe đua ở trong khu vui chơi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận