Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 204

Không ngờ, mùi thơm tinh khiết của cà phê và vị đậm đà của sữa bò hòa tan trên đầu lưỡi, mùi hạt dẻ hơi đắng nhưng vẫn lan tỏa một chút hậu ngọt, ba mùi vị cân bằng và hải hòa vào nhau một cách hoàn hảo.

"Ngon quá." Ông ấy không tiếc lời khen ngợi.

Giang Yến cũng thử một ngụm Americano đá, hương vị cà phê êm dịu và đậm đà, cảm giác của nó mượt mà, mùi vị mang theo một chút vị chua của trái cây, là hương vị của hạt cà phê sản xuất từ Nam Mỹ mà anh ấy thích.

Một ngụm Americano đá, khiến anh ấy du hành trở về khoảng thời gian thế giới chưa bước vào tận thế.

Năm năm rồi, suốt năm năm qua, anh ấy cũng chưa từng uống được một ly cà phê nào nữa.

Vậy mà không ngờ lại uống được ở khách sạn nhà xe này.

Anh ấy chụp một tấm ảnh, rồi đăng bức ảnh ly cà phê này trong bài đăng của khách sạn nhà xe trước đó.

Trên diễn đàn lúc này đã có rất nhiều người đăng những hình ảnh khi nhà xe rời khỏi khu cách ly ở Hàng Thành, không ít người đang trên diễn đàn vây xem.

"... Tôi nhất thời không biết phải nói gì, xuống lầu thôi."

"Đây là hoa hồng... Vậy mà còn có người vẽ được cả hoa hồng sao, cái này khó lắm."

"Americano đá thôi mà, chẳng phải có tay là làm được sao..."

"Ghen tị thật, tay nghề tốt thì tốt thôi, làm người không thể quá đắc ý."

"Điều này đỉnh thật đó, họ có thể có được máy pha cà phê thì cũng không có gì hiếm lắm, nhưng còn có được cả hạt cà phê thì đúng là không bình thường!"

Mọi người đang nếm thử tay nghề của Tạ Tử, lúc này, phòng điều tra có vấn đề.

Ngay lúc này, một trong những hành khách trên nhà xe là Giang Yến đã đăng một bức ảnh, cư dân mạng lập tức bùng nổ.

"Là rất khó, đặc biệt là chi tiết cánh hoa và lá, đường nét phải rõ ràng, bọt sữa phải đánh tinh tế lắm mới được."

"Vấn đề không phải là hạt cà phê hay máy pha cà phê, mà vấn đề là trên xe lại còn có cả người biết pha cà phê! Đỉnh thật sự!"

"Trời đất ơi! Ngoài đồ ăn, trên nhà xe lại có thể uống được cà phê nữa sao!?"

"!!! Đây quả là khoe khoang một cách khiêm tốn! Vậy mà gọi là không thạo ư?"

Sau khi Ninh Mông nhận được tin tức thì lập tức tới phòng điều tra.

Lúc này, Giang Yến lại đăng một bức ảnh khác: Ly vanilla latte ở bàn bên cạnh lúc này, thợ pha cà phê nói mấy năm nay bản thân đã không vẽ latte art, tay nghề không thạo, mọi nghĩ thấy thế nào?

"Đội trưởng, thật ra chúng ta có thể vòng qua, bên cạnh còn có một đường rẽ, chúng ta có thể từ thôn ngoài vòng đến đó. Hoặc... Chúng ta có thể tiến thẳng lên, giúp họ giải quyết đám zombie này."

"Hu hu hu, tôi hối hận rồi, lẽ ra tôi nên đăng ký, tại sao lại bỏ lỡ chứ... Lần sau không biết khi nào mới có cơ hội."

Sắc mặt Hướng Dực trong phút chốc trở nên nghiêm trọng, camera giám sát trước mắt hiện lên cảnh tượng đoạn đường cao tốc phía trước. Làng mạc yên tĩnh ban đầu, giờ đây đã bị bao phủ bởi một mớ hỗn loạn, đàn zombie gớm ghiếc tràn qua như châu chấu.

Ninh Mông suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cứ đi thẳng đi, zombie quá nhiều, để máy bay không người lái đo khoảng cách trước, chờ xe chạy tới vị trí thích hợp, tôi sẽ mở ra phạm vi tấn công."

Không người nào hỏi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì đây là cảnh tượng thường thấy nhất trong những làng mạc bình thường thời tận thế.

Ninh Mông chiếu tình huống đã phát hiện ở phòng điều tra lên màn hình trong phòng khách, tiếng cười nói vui vẻ trong nhà ăn lập tức tiêu tan, thay vào đó là sự nghiêm trọng và căng thẳng.

"Được."

Giang Tụng Lăng nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt tái xanh, vì tuổi tác và sức khỏe, nên từ khi bước vào tận thế, ông ấy đã luôn sống trong nhà, may mắn hơn là, ông ấy và con trai đều được nhận chỉ tiêu vào khu an toàn, chỉ đáng tiếc, vợ ông ấy không thể nhận được đặc cách, người con kiên quyết gia nhập đội cứu viện để nhường chỗ cho mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận