Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 236

Lục Trác cũng cảm thấy may mắn vì mình chưa đủ tuổi, muốn uống rượu thì bị mọi người ngăn cản nên cuối cùng không uống chút nào.

Sau khi giải quyết hết nồi lẩu, mọi người giúp Lục Trác dọn dẹp rồi ra ngoài đi dạo. Đến khi trời tối hẳn thì mới quay lại nhà xe, đêm khuya gió lộng, rất thích hợp để ra ngoài làm một vài chuyện kích thích.

10 giờ tối, không ai chú ý chiếc nhà xe đỗ ở điểm dừng đã lặng lẽ lái ra khỏi cổng lớn của khu cách ly, không biết là đi về hướng nào.

Bởi vì thời gian trước, đội cứu viện Hỏa Bạn điên cuồng chém giết zombie ở khu ô nhiễm nên bây giờ đã lái xe ra ngoài một hồi lâu, nhưng bọn họ vẫn chưa gặp con zombie nào, điều này khiến mọi người không quen lắm.

Bạch Ngôn Tài huýt sáo, ngũ âm không chuẩn ngâm nga: "Zombie đâu rồi nhỉ? Zombie đâu rồi nhỉ? Zombie đều đổi thành điểm tích lũy đó..."

Mọi người: "..."

Cao Thiến: "Đều tại Đằng Nghiêu, từ sau khi anh ta tới, đội chúng ta đã biến thành người máy tiêu diệt zombie."

Đằng Nghiêu: "Không phải tôi, tôi không có."

Không thể không nói, khả năng thao tác máy móc của Lục Trác thực sự rất tốt, sau khi thích ứng, cậu ấy và người máy gần như hòa làm một, linh hoạt trèo qua lan can và tiến vào nơi trú ẩn. Sau khi chạy chậm một mạch, rất nhanh đã tìm thấy nhà trẻ đó.

Để tiết kiệm thời gian, Lục Trác trực tiếp cắm USB vào và sao chép nội dung trong máy tính. Sau đó điều khiển người máy tắt máy, trước khi rời đi còn đóng cửa lại.

Hướng Dực để Lục Trác đeo găng tay, độ linh hoạt của ngón tay và trình độ thao tác máy móc của cậu ấy được công nhận là tốt nhất trong số bọn họ.

Mật mã của phòng điều khiển của nhà trẻ rất dễ phá, chỉ là tám số 8.

Hướng Dực thả ra hai người máy trinh sát bình thường, sau khi xác nhận tình hình phòng thủ xung quanh nơi trú ẩn, anh ta nhanh chóng tìm ra một góc chết tuần tra và giám sát.

Cao Thiến trừng mắt nhìn cậu ấy: "Cậu mới 15 tuổi thôi, bao giờ đủ 18 tuổi thì nói tiếp."

Tạ Tử: "Là anh, chính là anh."

Có người máy trợ giúp, nhiệm vụ tưởng chừng như rất khó này không khó một chút nào, dưới sự hướng dẫn của flycam, người máy tránh thoát nhân viên tuần tra và thuận lợi quay trở về nhà xe.

"Người không thể đi qua chỗ này, nhưng mà người máy thì có thể."

Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến gần nơi trú ẩn số 18. Tất nhiên là bọn họ không lái thẳng xe đến trước cửa, đó là tự chui đầu vào lưới.

Sau khi dọn dẹp thì nơi này đã bị khóa lại, Lục Trác trực tiếp điều khiển người máy trèo tường vào trong, sau khi mất một lúc, cuối cùng cũng tìm được phòng điều khiển.

Nhận lấy USB, Ninh Mông cũng không vội xem, cô bảo Bạch Ngôn Tài khởi động nhà xe và lái về nơi dừng chân. Lúc này, cô mới mở nội dung trong USB trên máy tính ra.

Hướng Dực điều khiển flycam quan sát khắp nơi để đảm bảo an toàn cho người máy.

"Thời điểm chúng ta nhận được nhiệm vụ là khoảng 11 giờ sáng, có lẽ hai đứa nhỏ đó cũng trốn đi trong khoảng thời gian này."

Lục Trác thở phào nhẹ nhõm: "Nếu biết trước rằng đơn giản như thế, vừa rồi em đã uống thêm hai ly."

Lục Trác: "Ý em là coca lạnh."

Ninh Mông nhấn tạm dừng.

"Đúng, đúng, đúng, trong khu dạy học có giám sát, khá đầy đủ, chắc chắn có thể tìm được."

Ninh Mông: "Không sao, chúng ta tìm góc khác đi."

"Y da, tiếc quá, những chỗ khác đều không có góc chết, vậy mà chỗ này lại có một góc chết." Cao Thiến nói.

Sau nửa tiếng tìm kiếm, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy cậu bé trên màn hình giám sát của khu dạy học, chẳng mấy chốc, một bé gái cũng xuất hiện trên màn hình.

Ninh Mông tìm kiếm một lát, lập tức phát hiện vườn hoa mà bé trai đó trốn là góc chết không nằm trong video giám sát.

"Ôi, tiếc quá, chụp không rõ!" Cao Thiến nói.

Ninh Mông: "Không cần chụp rõ, tớ nhận ra cô bé, cô bé chính là Khương Tuyết."

"Trời ạ! Cô bé chính là Khương Tuyết, có nghĩa là Khương Tuyết thực sự xuất hiện tại nhà trẻ này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận