Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 251
Khương Tuyết ngẩng đầu nhìn Khương Hàn lại nhìn nhìn Ninh Mông và Cao Thiến, còn có những anh chị cùng cô bé trải qua khoảng thời gian này, cho cô bé rất nhiều quan tâm và vui vẻ.
Cuối cùng ánh mắt của cô bé lần nữa rơi ở trên mặt Khương Hàn, giọng nói mềm mại: "Con đã từng thấy bố."
Khương Hàn có chút bất ngờ, con gái nhanh như vậy đã mở miệng nói chuyện với anh ta, với lại còn nói đã từng gặp qua anh ta.
"Con đã từng gặp qua bố? Con ở đây gặp qua bố?" Anh ta kinh ngạc hỏi.
Khương Tuyết nghiêm túc trả lời: "Mẹ có một quyển album ảnh, trên đó có hình của bố, hình bố cùng với mẹ, bà ngoại chụp với nhau."
Khương Hàn không nhớ ra đã từng chụp hình chung cùng với vợ còn có mẹ vợ nữa, nhưng anh ta vẫn nhịn không được truy hỏi: "Nhưng chỉ dựa vào một tấm hình, sao con chắc chắn người trên hình chính là bố của con?"
Khương Tuyết cúi đầu: "Trước khi mẹ mất, còn lấy quyển album ảnh đó ra, tấm ảnh khác đều không xem chỉ xem duy nhất tấm ảnh đó, lúc đó con đoán người trên ảnh chính là bố của con, còn nữa..."
Nói thật lòng, thật ra lời nói vừa nãy của Ninh Mông đã thuyết phục được anh ta rồi, gia nhập vào đội cứu hộ Hoả Bạn, bọn họ hy vọng anh có thể có cơ hội nghiên cứu ra thuốc giải và vắc xin cho cuộc thảm kịch này, đây của là mong muốn trong đáy lòng của anh ta.
Chuyện bọn họ làm vì con bé, anh ta cũng đều nhìn thấy hết, nhớ ở trong lòng.
Khương Tuyết gật đầu: "Được, em muốn ở lại." Cô bé quay đầu nhìn về phía Khương Hàn: "Bố thì sao, bố ở lại không?"
Những ngày này, anh ta vẫn luôn mạo hiểu lượn quanh ở khu cách và khu ô nhiễm của thành phố Tân Du, chính là vì để có thể quan sát ở cự ly gần rốt cuộc đám người này đối xử với con gái của anh ta như thế nào.
Ninh Mông đột nhiên hiểu ra thì ra Khương Tuyết dựa vào điều này nhìn một cái đã có thể nhận ra được Khương Hàn là bố của cô bé.
Trên mặt của Khương Tuyết lộ ra nụ cười, dường như thở phào nhẹ nhõm: "Quá tốt rồi! Con cũng có thể không cần đi nữa."
Lời tiếp theo cô bé nói là bí mật, không thể ở trước mặt mọi người nói.
Tương lai của anh ta đã không còn nữa, bây giờ tính mạng còn lại chỉ là sống vì con gái.
Cô nói: "Tiểu Tuyết, chị hy vọng em và bố của em có thể ở lại."
Chỉ có thể để Ninh Mông khom lưng, dùng tay nhỏ bịt tay của Ninh Mông lại nói: "Chị Ninh Mông, trên người ông ấy có màu hồng phấn, còn có màu tím. Màu hồng phấn là thích, trên người mẹ và bà ngoại cũng có màu tím, vì vậy em biết, ông ấy chính là bố."
Ngoài ra, nếu như dẫn theo Tiểu Tuyết rời khỏi, đầu tiên bây giờ anh ta đã trở thành mục tiêu công kích rồi, có rất nhiều người đều đang tìm anh ta, ngay cả chính phủ cũng đang tìm anh ta, anh ta không biết bản thân mình còn có thể tránh được bao lâu, trốn được bao lâu. Với lại phải dẫn theo Tiểu Tuyết cùng trốn tránh, cô bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, có thể chịu được bao lâu chứ?
Cuộc sống lúc trước của cô bé quá bấp bênh khó khăn, cô bé ở đây cảm thấy bản thân rất an toàn, rất ấm áp,
Một tiếng bố khiến cho trái tim của Khương Hàn muốn tan chảy.
Cô bé nhìn thấy mỗi khuôn mặt đều là nụ cười, cô bé thích nơi này.
Anh ta nhìn tiểu Tuyết mở đôi mắt to nhìn anh ta, cuối cùng cũng gật đầu: "Bố không đi nữa, bố ở lại."
Thật ra đối với cô bé mà nói nhiều thêm một người bố cũng không có cảm giác gì quá lớn, các bạn nhỏ trong mầm non rất nhiều đều không có bố hoặc là không có mẹ, cô bé chưa thấy người bố này, không có kỳ vọng vì vậy cũng không thể nói là có vui hay không, nhưng quả thật cô bé không muốn rời khỏi Ninh Mông, không muốn rời khỏi nhà xe này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận