Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 248

Tất cả mọi người đều chìm đắm trong khoảnh khắc tốt đẹp này, không ai phát hiện, trong khu rừng cách đó không xa, có một bóng người đang mặc áo choàng màu đen đang đứng đó, cũng ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Sau khi kết thúc bữa ăn chính, Ninh Mông không có cho Khương Tuyết ăn quá nhiều thức ăn đêm, dù sao là một đứa trẻ, ăn quá nhiều khi lại không tiêu ngược lại không tốt.

Buổi tối hôm này Khương Tuyết vô cùng vui vẻ, hoàn toàn ngủ không được nên đã kêu Ninh Mông ở cùng cô bé.

Ninh Mông lấy một cuốn sách nhi đồng tới, đang chuẩn bị kể chuyện cho cô bé thì mí mắt hơi nặng trĩu.

Cô để sách xuống: "Tiểu Tuyết, chị còn có chút chuyện, không thể nào kể chuyện cho em được, em tự mình xem có được không?"

"Được ạ."

Khương Tuyết rất ngoan, cũng không quấy phá cầm sách đọc say sưa.

Ninh Mông đứng dậy đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, vừa hay Hướng Dực từ phòng trinh thám ra: "Đội trưởng, bên ngoài có người,"

Bạch Ngôn Tài quả quyết ngồi vào vị trí lái, chỉ cần Ninh Mông vừa hạ lệnh, anh ta sẽ khỏi động nhà xe ngay lập tức rồi phóng đi.

"Anh là ai, đến đây làm gì?" Hướng Dực thông qua mấy không người lái nói chuyện với người đó.

"Anh ta dường như tính ra được phạm vi phòng ngự của nhà xe, vừa hay dừng ở nơi ngoài năm trăm mét, khoan hãy đi, nếu như là vũ khí thường thấy, không tổn hại đến nhà xe, anh ta lộ diện chắc sẽ có mục đích gì đó, xem bước tiếp theo anh ta có hành động gì."

Hướng Dực điều khiển máy không người lái bay về phía người kia, dừng máy không người lại trước mặt anh ta.

Ninh Mông thông quan màn hình của hệ thống kiểm tra xem tình hình bên ngoài.

Rất nhanh, người này đã được mời lên nhà xe,

Ninh Mông trầm giọng nói: "Hệ thống thông báo tôi rồi."

Bóng dáng màu đen đó tháo mũ trên đầu của bản thân xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, anh ta nói với máy không người lái: "Tôi là Khương Hàn."

Người đến rất kỳ lạ, che mặt lại nhìn không rõ, chỉ có thể thông qua cách ăn mặc và thân hình của anh ta, đại khái nhận được đây là một người đàn ông.

"Làm sao đậy? Cần kêu Bạch Ngôn Tài lái xe đi không?"

Bây giờ trên xe có trẻ em, bọn họ ai cũng không muốn dây dưa nói loại người thần bí này.

Ánh mắt của Khương Hàn lạnh như nước hồ nhìn chằm chằm cô: "Mấy người không phải luôn tìm kiếm tôi sao, vì vậy tôi đến rồi."

Đằng Nghiên nghe được tiếng động cũng ra ngoài kiểm tra, nhìn thấy tình trạng là như vậy không nói gì chỉ là nói tình trạng cho mọi người nghe.

"Chỉ là bởi vì chuyện này?"

Bốn chữ này nổ ra bên tai của tất cả mọi người, Thẩm Ngôn nhanh chóng xác nhận tỉ mỉ lại, sau đó vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi nhìn về phía Ninh Mông: "Đội trưởng... anh ta thật sự là Khương Hàn."

"Cậu là Khương Hàn? Sao cậu lại đến đây?" Ninh Mông hỏi.

"Thật ra... Tôi là một người dị năng, dị năng của tôi là có thể ẩn thân trong một thời gian nhất định.

Khương Hàn gật đầu: "Mấy người đối với Tiểu Tuyết... thật sự khá tốt. Khoảng thời gian này tôi đều thấy rồi..."

"Cô bé ở chỗ chúng tôi rất an toàn, hôm nay cậu đến tìm tôi, có lẽ không phải chỉ vì Khương Tuyết chứ?" Ninh Mông nhìn anh ta một nói, nói một câu vạch trần ra.

Lúc này đội viên của đội cứu hộ Hoả Bạn đã đoán được, dự đoán trước đó của Ninh Mông quả nhiên là thật, Khương Tuyết thật sự là con gái của Khương Hàn, chỉ là không ai ngờ đến, Khương Hàn sẽ bởi vì Khương Tuyết mà chủ động xuất hiện.

"Cậu đã nhìn thấy hết rồi?" Cao Thiến nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Chúng tôi tìm cậu ở khắp nói cũng không thấy hành tung của cậu, sao cậu nhìn thấy được?"

"Đương nhiên không phải, mấy người vì để tìm được tôi thậm chí không tiếc dắt con gái của tôi đi, tôi không thể không đến." Khương Hàn nói xong, nhịn không được nhìn xung quanh phòng trách rộng lớn của khách sạn nhà xe, đội viên của đội cứu hộ Hoả Bạn đều ở đây, chỉ duy nhất không nhìn thấy người anh ta muốn gặp nhất,
Bạn cần đăng nhập để bình luận