Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 312

Ngoài mặt anh ta trông thì có vẻ thong dong, nhưng sâu trong lòng lại không hề bình tĩnh, anh ta cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hai người mà anh ta sắp sửa gặp, nếu anh ta đoán đúng thì chính là hai kẻ đầu têu khuấy đảo hỗn loạn từ Tây sang Bắc.

Khương Hàn là kẻ dễ dàng bị mọi người để mắt tới, nhất định là bị hai người này che giấu.

Tối nay hai người quan trọng như vậy lại xuất hiện ở khu vực pháp lý của anh ta, ngồi trong văn phòng của anh ta.

Điều này khiến Phó Tinh Thành cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được, nhưng cũng có đôi chút phấn khích.

Nếu tên Quý Sâm đó biết hôm nay hai người này tới chỗ mình, hắn sẽ cảm thấy thế nào?

Đương nhiên, tuyệt đối không thể để cho Quý Sâm biết.

Phó Tinh Thành chỉ là đắc ý trong lòng một chút thôi.

Phụ tá rất nhanh đã dẫn hai người đến, thời điểm ra ngoài còn tiện thể giúp bọn họ đóng cửa lại.

Ninh Mông gật đầu: "Anh nói tài liệu chúng tôi đang tìm đều ở trong tay anh cho nên tôi mới tới. Anh muốn thế nào, anh cứ việc ra điều kiện đi."

Lục Tự mở lời: "Tôi có thể cho anh nghe bí mật của chúng tôi..."

Sau đó Ninh Mông cũng nói: "Tôi cũng xin phép tự giới thiệu, tôi là đội trưởng đội cứu viện hợp tác với Bắc Hải, Ninh Mông."

Lục Tự và Ninh Mông nhìn nhau, Ninh Mông hiểu được ý của Lục Tự, khẽ gật đầu.

"Lục Tự, thật sự là anh." Phó Tinh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Tự lại đổi chủ đề: "Nhưng trước tiên tôi phải xác nhận xem anh thật sự có trong tay thứ tôi cần hay không. Nếu không, chúng ta căn bản không có chuyện để đàm phán."

Hẹn nhau trò chuyện giữa đêm khuya, nội dung đàm luận chắc chắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Phó Tinh Thành lập tức ngồi thẳng dậy: "Nói đi."

Lục Tự bình tĩnh nhìn anh ta: "Giới thiệu một chút, tôi, đội trưởng đội cứu viện Bắc Hải, Lục Tự."

Lúc này Phó Tinh Thành nhìn về phía trước mặt hai người, ánh mắt đảo qua đảo lại trên gương mặt bọn họ, cuối cùng dừng lại trên mặt người đàn ông.

Phó Tinh Thành nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên, ngồi trở lại ghế bành, cười nói: "Tài liệu quả thật là ở chỗ tôi, nhưng đối với tôi mà nói thì đây chỉ là một đống giấy vụn. Mấy người muốn lấy nó cũng dễ thôi, chỉ là, các người bây giờ đang là đối tượng bị truy nã toàn bộ Tây Bắc. Nói tôi nghe xem, mấy người lọt vào cái lưới của tôi, tại sao tôi lại thả hai người đi nhỉ? Giao các người cho cấp trên, lập được một công trạng, nói không chừng tôi còn có thể được thăng chức và ban thưởng, giúp đỡ các người thì được lợi ích gì đây?"

Khương Hàn nhanh chóng xác nhận, không lâu sau, anh hưng phấn hô lên: "Đúng vậy, đây là tài liệu tôi đang tìm. Đây là tập tài liệu thứ hai chứa dữ liệu thí nghiệm virus gốc được phòng thí nghiệm ở Thanh Sơn này lưu lại!"

Phó Tinh Thành đưa mắt nhìn khuôn mặt Ninh Mông: "Ninh Mông, đội trưởng đội cứu viện đối tác, cô rất nổi tiếng trên mạng đó nha, không ngờ hôm nay cô lại xuất hiện ở đây cùng Lục Tự."

Cao Thiến gửi tin nhắn cho Ninh Mông, để cô biết tin vui này.

Trên mặt anh ta còn cực kỳ gắng sức kiềm chế nhưng trong nội tâm đã sớm kêu gào rằng anh ta muốn nghe, anh ta muốn nghe bí mật!

Phó Tinh Thành bĩu môi, mở album ảnh trên điện thoại di động ra, Ninh Mông bước tới, chiếu hình ảnh mình nhìn thấy lên màn hình bên trong nhà xe.

Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được, xem ra tập văn kiện này thật sự ở trong tay Phó Tinh Thành, nhiệm vụ quan trọng nhất của chuyến đi này đã hoàn thành một nửa, chỉ còn lại việc thuyết phục người đàn ông trước mặt giao lại tài liệu anh ta đang giữ cho bọn họ.

Phó Tinh Thành không chút do dự trả lời: "Hiện tại mọi người đều đang tìm kiếm Khương Hàn. Anh ta là chuyên gia về zombie virus, anh ta đã giúp quân nổi dậy phát triển virus biến dị, khiến chúng tôi rất đau khổ."

"Anh có bao giờ đoán được tại sao chúng tôi cần những tài liệu này không?" Lục Tự hỏi.

Ninh Mông nhìn về phía Lục Tự, anh hiểu ý, bắt đầu kể chuyện xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận