Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 111

Cô nhất định phải nhanh chóng đánh trúng điểm trọng yếu của những mục tiêu chuyển động này.

Phải đánh chính xác vào đầu hoặc tim mới được coi là trúng đích, ngoài ra đều tính là trượt.

Thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, đến lúc Ninh Mông cảm thấy hai tay đã hoàn toàn tê dại gần như mất ý thức mới ngừng lại.

Bàn tay cầm súng của cô khẽ run rẩy.

Lần thứ hai giơ tay lên, cô thậm chí còn không thể duỗi thẳng cánh tay ra chứ đừng nói đến ngắm bắn.

Hai tiếng huấn luyện kết thúc, cô không qua được bài kiểm tra, Ninh Mông chỉ biết gượng cười.

"Kính mời ký chủ ngày mai hãy quay lại."

Ninh Mông mệt mỏi ngã quỵ xuống mặt đất, huấn luyện thực sự quá khó khăn.

Ninh Mông: "..."

Lục Trác: "Đội trưởng, tay nghề nấu ăn của em chỉ bình thường, nếu chị cảm thấy mặn hay nhạt thì cứ nói em biết."

Thấy cô đã dậy, Lục Trác nói: "Đội trưởng, bữa sáng đã nấu xong đặt trên bàn ăn rồi, chị rửa mặt rồi ra ăn đi ạ."

Cao Thiến nghiêm túc nói: "Tuy đội cứu viện Hoả Bạn chúng ta chỉ có hai đội viên nhưng sau này có thể thu nhận thêm nhiều thành viên nữa. Chúng ta phải chính quy lên, lập quy củ rõ ràng từ đầu thì sau này người mới vào mới thích ứng nhanh được."

Không chỉ không gian chứa đồ này rộng hơn mà không gian chứa đồ bên ngoài được kết nối với nhà xe cũng rộng hơn nhiều, hai cái không gian này liên thông với nhau, vậy thì có thể để được càng nhiều vật tư, giúp ích cho việc thực hiện nhiệm vụ.

Ăn sáng xong, đội cứu viện Hoả Bạn bắt đầu xuất phát đến địa điểm chấp hành nhiệm vụ đầu tiên.

Quay về phòng, Ninh Mông phát hiện không gian chứa đồ lại rộng hơn, từ hai lăm mét tăng thêm bốn mét nữa, có thể càng nhiều đồ vào.

Ninh Mông đột nhiên cảm thấy làm đội trưởng cũng tốt thật đấy.

Ngày hôm sau, lúc Ninh Mông tỉnh lại thì Cao Thiến và Lục Trác đã dậy hết rồi.

Không gian bên trong có thêm nhiều ô lưới, có thế sắp xếp đồ đạc theo chủng loại. Cô đã tích trữ được ít lương thực, nước sinh hoạt và nước uống, còn lại là vật tư y tế lần trước tìm được dưới tầng hầm nhà bà Tần.

"Hai người sao vậy, sao phải long trọng thế?"

"Tuy nhà máy dược phẩm này ở khu ô nhiễm nhưng chỉ mới bị bỏ hoang gần đây thôi. Thật ra khu ô nhiễm ở Nam Thành còn có khá nhiều nhà máy dược bỏ hoang như vậy. Chúng đều là những nhà máy khá quan trọng trước khi được đưa vào khu an toàn nên các nhà máy đã tổ chức nhân viên tại chỗ tăng cường an ninh. Tuy mấy năm nay sản lượng không bằng những năm hoà bình nhưng cũng gánh vác nhiệm vụ sản xuất khá lớn. Dạo này xung quanh Nam Thành khá loạn, bộ phận nòng cốt trong nhà máy bị điều đi khẩn cấp, không còn công nhân ở lại đó nữa. Mọi chuyện xảy ra khẩn cấp nên đội cứu viện qua đó dọn dẹp lần trước đã bỏ sót lại vật tư."

Cao Thiến cũng nói: "Đội trưởng, tớ đã sửa sang lại lộ trình hôm nay. Tớ cũng đã thu thập tài liệu liên quan đến nhà máy dược phẩm bỏ hoang trong nhiệm vụ hôm nay của chúng ta rồi."

Nhà xe đi được mấy chục kilomet, căn cứ vào vị trí toạ độ tìm được nhà máy dược bị bỏ hoang đó.

Vì điểm cống hiến, Lục Trác đã bao hết những công việc liên quan đến sinh hoạt trong nhà xe, tích cực lắm! Còn Cao Thiến thì phát huy những gì mình am hiểu để tìm hiểu kỹ các thông tin liên quan đến nhiệm vụ. Cô chỉ cần dẫn đội viên đến địa điểm chấp hành nhiệm vụ là được. Thật sự quá tiện lợi luôn!

"Cao Thiến, cậu thử nói tình hình của nhà máy dược phẩm bỏ hoang này cho tớ nghe xem, tận thế đã mấy năm rồi, sao còn yêu cầu thu hồi dược phẩm trong nhà máy nữa."

Xung quanh nhà máy cực kỳ hoang vu, cỏ dại mọc cao nghều.

Tường ngoài nhà máy dược đã bị năm tháng mài mòn lỗ chỗ, cổng lớn rỉ sắt loang lổ tuy vẫn đóng chặt nhưng tường bao hai bên đã lung lay sắp đổ. Cỏ dại mọc um tùm trước cổng chẳng khác gì vùng hoang dã, biểu hiện nơi này đã rất lâu không có dấu chân người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận