Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 152
Hệ thống lập tức phản hồi: "Trước tiên hãy nhấn bộ ly hợp*, cắm chìa khóa vào và vặn sang phải, đồng thời thả bộ ly hợp và nhấn nhẹ chân ga."
*Ly hợp: là bộ phận trung gian thường nằm giữa động cơ và hộp số của động cơ.
Bạch Ngôn Tài lo lắng làm theo hướng dẫn, cuối cùng nhà xe cũng khởi động với tiếng ầm ầm. Anh ta thở phào một hơi, tiếp tục hỏi: "Tiếp theo phải làm như thế nào?"
Hệ thống tiếp tục hướng dẫn anh ta: "Hãy chuyển số về số 1, sau đó nhẹ nhàng nhả bộ ly hợp và đồng thời nhấn nhẹ chân ga. Trong quá trình lái xe, hãy chuyển số dựa theo tốc độ."
Nhấn nhẹ chân ga là chuyện không thể nào, giờ phút này Bạch Ngôn Tài chỉ hận không thể đạp vào bình xăng. Anh ta tăng tốc chạy như bay trên đường, đi theo đường mà hệ thống hướng dẫn, giữa đường gặp phải một con zombie, anh ta cũng không có cách nào tránh đi, trực tiếp lái xe tông thẳng vào nó. May mắn con zombie đó đã trực tiếp bị húc bay, có vẻ chiếc xe cũng không bị ảnh hưởng gì.
Cùng lúc đó, ba người Ninh Mông, Cao Thiến và Hướng Dực đang cố gắng chống cự trong sào huyệt của zombie ở gần đó.
Bọn họ cảm thấy sức tấn công của zombie đã vượt qua tất cả những zombie mà bọn họ đã từng gặp phải, một số zombie bị bắn vào đầu mà vẫn còn sức chiến đấu như cũ, điều này khiến cho ba người có chút hoảng hốt.
"Nhất định phải tin tôi, tôi có thể chữa khỏi cho mọi người."
Cao Thiến và Ninh Mông vẫn chưa hoàn hồn, lúc này, Ninh Mông mới nói trả lời Bạch Ngôn Tài: "Chúng tôi không sao, Bạch Bạch, anh làm tốt lắm!"
Trong nháy mắt, một lượng lớn zombie ở phía sau ngã xuống, nhưng mà bọn họ vẫn tốn rất nhiều công sức mới quét sạch được số zombie còn lại.
"Ô ô ô, có ai không? Trả lời tôi đi!"
Lúc này, đám zombie vẫn liên tục nhào về phía bọn họ, khiến người ta cảm thấy không thể giết sạch chúng, Ninh Mông vừa nổ súng vừa liên lạc với hệ thống.
Bạch Ngôn Tài nghĩ, lần sau đến phòng huấn luyện xem có huấn luyện lái xe không, thi bằng lái ở phòng huấn luyện cũng tốt.
Đặc biệt là Ninh Mông, thật ra khẩu súng trong tay cô không dễ sử dụng một chút nào, những lúc cần sử dụng liên tiếp như thế này, cô có thể cảm thấy khẩu súng này thực sự cần vứt đi, nó luôn bị mắc đạn.
Bạch Ngôn Tài nghe thấy bọn họ đều bình an mới yên tâm, anh ta ngã ngồi trên ghế sô pha, xoa xoa vị trí trái tim của mình.
Ninh Mông: Xác nhận sử dụng phạm vi tấn công đối với zombie.
Đúng lúc này, Bạch Ngôn Tài hét lên trong bộ đàm: "Đội trưởng, tôi đến rồi."
"Có chuyện gì không vậy?"
Hướng Dực lắc đầu: "Không được, tôi cảm thấy chỗ này quá kỳ quái, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhất định chúng ta phải quay lại đây xử lý sạch sẽ những thứ còn lại. Nhưng nếu chúng ta rời khỏi rồi mới quay trở lại, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì nữa."
Bạch Ngôn Tài liên tục gọi trong bộ đàm: "Đội trưởng, Cao Thiến, Hướng Dực, mọi người sao rồi? Có bị thương không? Nếu như bị zombie cào trúng thì mau lên xe, tôi chữa trị cho mọi người..."
Cao Thiến ngạc nhiên: "Không phải chứ, anh vẫn muốn đi vào sao?"
Vừa rồi thực sự là... Quá mạo hiểm.
Trải qua trận này, ba người đều mệt mỏi, Cao Thiến đề nghị: "Hay là chúng ta trở về xe nghỉ ngơi một chút đi."
Hướng Dực gật đầu: "Tôi phải vào trong xem rốt cuộc trong đó có thứ gì, tại sao zombie ở đây lại khác với zombie ở nơi khác."
Ninh Mông nói: "Cho dù muốn đi vào cũng phải chờ thêm một tiếng nữa, đã dùng phạm vi tấn công của nhà xe một lần rồi, hiện tại đang ở giai đoạn hạ nhiệt, tiến vào một cách tùy tiện quá nguy hiểm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận