Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 295
Khu vực núi xung quanh Thanh Sơn lúc trước khai thác khoáng sản là chính, phương tiện giao thông chủ ý là xe lửa, đường lớn trước lúc tận thế bảo vệ không đủ, sau khi đến tận thế càng không có ai sửa chữa, vì vậy thường xuyên xảy ra các vấn đề.
Sau khi Ninh Mông tiếp nhận nhà xe, dẫn đường hiển thị đường cao tốc đứt rồi bắt buộc phải quẹo vào đường lộ thông thường, nên tốc độ chạy chậm đi không ít, mà con đường lộ bình thường này càng quá đáng, cô phát hiện mặt đường có rất nhiều hố, nếu như trực tiếp chạy qua có tổn hại rất lớn với nhà xe, cô chỉ có thể vòng qua.
Ninh Mông chạy đến vô cùng đau khổ, vẫn may rất nhanh Bạch Ngôn Tài cũng thức dậy rồi, tiếp tay công việc của cô mới khiến cho Ninh Mông thả lỏng một chút.
Điều khiến cho Bạch Ngôn Tài không ngờ đến chính là anh ta vừa với tiếp tay đã gặp phải vấn đề lớn.
Cây cầu nối ở phía trước vậy mà lại đứt rồi!
Xe dừng bên cầu, Bạch Ngôn Tài vẫn còn cảm thấy sợ, trực tiếp lùi xe, xe càng xa cây cầu bị nứt.
"Phải làm sao đây?"
Mình Mông nói: "Cây cầu phía trước đã gãy, không có qua được, phải dùng máy bay không người lái tuần tra xung quanh, xem gần đây còn con đường nào khác không. Nếu không thì anh cứ tiếp tục ngủ, để tôi thao tác là được."
Sau khi trở về, Đằng Nghiêu đều đã dậy, Lục Trác thì ở bếp chuẩn bị bữa trưa.
"Anh quá liều lĩnh rồi." Cô cảm thán, nếu sau này đội cứu viện Hoả Bạn có được thành tựu gì, cũng không liên quan quá lớn đến cá nhân cô, là do sự nỗ lực của mọi người trong mọi mới làm nên chuyện.
Anh nhập chỉ lệnh cho vài chiếc máy bay không người lái, sau đó về phòng đánh răng rửa mặt.
Cô thắc mắc: "Sao anh ngủ ở đây? Sao lại không về phòng?"
Sắc mặt của những người trong phòng điều tra rất nghiêm túc, ánh nhìn của mọi người đều đang ở trên những màn hình, sau khi Lục Trác chuẩn bị bữa ăn xong, họ vẫn chưa tìm được cách để qua sông.
Ninh Mông đến phòng điều tra, lại phát hiện Hướng Dực không về phòng mình, ôm túi ngủ ngủ ngay tại phòng điều tra.
Cao Thiến cũng đến phòng điều tra, cũng xem tình hình xung quanh.
"Trước đây tôi cũng ngủ ở phòng, cảm thấy ... ngủ không ngon, nên đã đến phòng điều tra ngủ, lỡ có chuyện gì tôi sẽ luôn sẵn sàng."
Cô vừa đẩy cửa vào, Hướng Dực liền tỉnh dậy, đôi mắt còn lim dim: "Đội trưởng."
Hướng Dực lập tức đứng dậy: "Tôi đã tỉnh ngủ, việc này cứ giao cho tôi."
Bạch Ngôn Tài thở dài: "Đi đường dài thật phiền, nhưng bây giờ chúng ta cũng chả còn cách nào khác, vậy thì cứ đi thôi."
"Đội trưởng, cô vào đây là có chuyện gì sao? Tôi đã tỉnh ngủ, có thể làm việc ngay lập tức."
Cao Thiến nói rằng: "Nhưng nếu đi đường vòng, từ đây đi đến núi không dễ đi, đường núi thì càng khỏi nói, vừa nghiêng vừa dốc, phải lãng phí biết bao nhiêu thời gian đây."
"Có vẻ không ổn cho lắm..." Cao Thiến nói rằng.
"Ở phía Bắc là vùng đất bằng phẳng, có hai cây cầu, nhưng đều đã bị hủy hoại, ở phía nam thì có ngọn núi lớn, ở đây có cầu, nhưng mà phải đi đường vòng. Mọi người nhìn xem, con đường lên núi cách chúng ta 50km, chúng ta còn phải quay lại, tổng cộng phải đi hơn 100km." Hướng Dực tổng hợp lại mọi thông tin, cho ra kết luận.
Bạch Ngôn Tài: "Lãng phí thời gian thì cũng hết cách rồi, đây cũng chả còn đường nào khác."
Bạch Ngôn Tài ngơ người: "Cách gì? Chả lẽ chạy nhà xe bơi qua?"
Hướng Dực gật đầu: "Đúng vậy, còn một cách, không ... nói đúng hơn là không chỉ một cách."
Ninh Mông suy ngẫm rồi nói: "Thật ra thì cũng còn một cách..."
Sau khi nói xong anh ta mới phản ứng kịp: "Ây da, lần trước nhà xe nâng cấp lên 1v5 hình như có nhắc qua là có chức năng chạy dưới nước, còn có chức năng nhà xe bay trên không không phải sao, đội trưởng, ý cô là ... thử chức năng này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận