Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 74
"Xem cái gì, lại cam lòng tiêu tiền chắc? Tính hưởng ké à? Đi xuống ngay cho tôi!" Hướng Dực định trả phòng rời đi, tiện thể mang cả Bạch Ngôn Tài đến hóng hớt đi cùng luôn.
Bạch Ngôn Tài lách người tránh khỏi Hướng Dực: "Đi gì mà đi, phải đi thì anh cứ đi đi, tôi có chuyện muốn nói mà."
"Thế cậu nói đi." Hướng Dực hoàn tất trả phòng nhưng không rời đi ngay mà nán lại nghe xem Bạch Ngôn Tài nói cái gì.
Bạch Ngôn Tài gãi đầu gãi tai nhìn Ninh Mông: "Đội phó Thích ra ngoài tuần tra rồi, tôi vốn phải ngồi cùng xe với anh ấy. Cô biết đấy, anh ấy nhiều nhiệm vụ, tôi đi theo cũng không nghỉ ngơi được, anh ấy cũng chê tôi nói nhiều nên bảo tôi đi cùng xe với một đội viên khác. Tôi muốn hỏi thử xem nếu là đội viên ngồi cùng xe thì cô có thể miễn phí nhà xe khách sạn này không"?
Nghe vậy, ánh mắt khinh thường của Hướng Dực sắp lăn ra sau đầu rồi, không hổ là người keo kiệt nhất đội, câu này mà anh ta cũng nói ra miệng được.
Ninh Mông mím môi, cười nói: "Xin lỗi anh, xe tôi không chở người, chỉ chở khách trọ. Nếu anh muốn vào ở thì có thẻ tự đăng ký, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
Cho dù là Cao Thiến thì cô ấy cũng thanh toán tiền phòng đầy đủ.
"Hừ, đừng có coi thường người khác! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây..." Bạch Ngôn Tài còn đang lầm bầm thì Quách Kiện và Hướng Dực mỗi người ôm một cánh tay kéo anh ta ra ngoài.
Lúc đầu mọi người còn không nỡ tiêu tiền, nhưng sau khi có người mở đầu thì những người khác lại không nhịn được, đặc biệt là Quách Kiện còn rất thích khoe khoang.
Đừng nói bây giờ Bạch Ngôn Tài không có, cho dù có anh ta cũng không nỡ lấy ra, cuối cùng chỉ đành thở dài: "Đạn dược gì đó phải làm nhiệm vụ tốt mới có, mỗi lần có nhiệm vụ khai hoang thế này đều sẽ được phát. Đáng tiếc..."
Ninh Mông không nhận được nhiệm vụ nào nên vẫn ở tại chỗ. Ngày nào cô cũng vào sân huấn luyện hoàn thành hai tiếng huấn luyện bắt buộc, thỉnh thoảng cũng có đội viên vào chọn thuê phòng tạm thời để tắm nước nóng.
Bạch Ngôn Tài: "Haizz, tôi không nỡ iêu tiền."
"Ui ui, nhìn cái đầu toàn mỡ lợn của cậu này, không muốn đi tắm à?"
Bạch Ngôn Tài thở dài, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi tiếp: "Thế còn giảm giá? Tôi có thể được giảm giá không?"
"Tắm nước nóng ấy mà, ai tắm thì người đấy biết, quả thực quá tuyệt!"
Ninh Mông nói: "Nếu có vật tư thì có thể đổi bằng vật tư, ở chỗ tôi có thu đồ ăn và đạn 9mm. Nếu anh có thì có thể đổi ở máy tự phục vụ."
Hướng Dực nghe vậy cũng cảm thấy mất mặt thay anh ta: "Tôi và lão Quách đều tính giá gốc, cậu dựa vào cái gì mà đòi giảm giá hả?"
Ba ngày sau đó, thỉnh thoảng đội phó Thích sẽ truyền đạt nhiệm vụ qua bộ đàm, người nhận được nhiệm vụ sẽ lái xe mang vật tư đến nơi được chỉ định để tiếp ứng.
Thứ đồ chơi này nhanh chóng lây lan trong đội hậu cần như một loại virus.
Đúng lúc này, Quách Kiện vừa tắm xong đi ra, nghe thấy anh ta than thở thì cười nói: "Tôi ở trong đội mấy năm nhưng trước giờ chưa từng gặp anh, anh không chỉ keo mà còn sợ chết, có lần nào anh không lăn lộn trong đội hậu cần không? Anh mà đi làm nhiệm vụ mới là lạ." Nói xong, anh ta tự làm thủ tục trả phòng.
Một loạt hành động này khiến mọi người vô cùng bất mãn, nhưng Quách Kiện là người có uy tín trong đội, là đối tượng mà các đội viên sùng bái, dù trong lòng có bực bội cỡ nào cũng không làm gì được. Cuối cùng đã có người đầu tiên suy sụp, người nọ chạy đến gõ cửa nhà xe, sau khi tự đăng ký thì vào phòng tắm rửa sạch sẽ, lúc ra ngoài cũng gióng trống khua chiêng khoe khang.
"Anh tự nhìn lại mình xem, quá hôi! Bảo sao không tìm được bạn gái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận