Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 196

Tôi ghét zombie, ghét mọi thứ xảy ra ở hiện tại, tôi hy vọng có thể tự tay chấm dứt nó." Lúc Thẩm Ngôn nói những lời này, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài lúc này mặt trời đã lặn, vô cùng trùng hợp đó là cảnh hoàng hôn đẹp nhất trong ngày. Phong cảnh tuy đẹp nhưng người đi ngang qua ngoài cửa sổ lại không một ai để ý đến phong cảnh.

Cô ấy biết bản thân có một ý nghĩ rất ngây thơ, nhưng cô ấy phải có chút mơ ước, nếu không cô ấy sẽ không thể sống sót trong tận thế này.

Ninh Mông bị lay động trước lời nói của Thẩm Ngôn.

Chỉ là, cô vẫn chưa chắc, làm như vậy có thật sự đúng hay không, hoặc là nói, làm như vậy liệu thật sự có ý nghĩa hay không?

Chính vào lúc này, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên.

[Ting! Chúc mừng kí chủ, bạn đã tự động kích hoạt nhiệm vụ chính. Nội dung nhiệm vụ: đến Tân Du tìm nhà khoa học tên Khương Hàn. Phần thưởng nhiệm vụ: 5000 điểm tích lũy. Hoàn thành nhiệm vụ này, nhà xe sẽ được thăng lên cấp 5. ]

Ninh Mông vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng sự suy đoán của Thẩm Ngôn là đúng, nhà khoa học tên là Khương Hàn thật sự có liên quan đến trận tai họa này.

Nếu không có liên quan, hệ thống nhất định sẽ không lấy việc tìm anh ta làm manh mối chính của mục tiêu nhiệm vụ.

"Chắc chắn rồi!"

Từ Dương không ngờ mình lại không được lòng người như vậy: "Cô Ninh, hôm qua vì cứu cô mà tôi mới bị thương, tôi thật lòng với cô, sao cô lại có thể đuổi tôi đi chứ..."

"Người anh em, hãy bảo trọng." Cố An và Tạ Tử ôm lấy nhau.

Ninh Mông đích thân nói: "Rất xin lỗi, anh Từ, chúng tôi giúp anh đã là tận tình tận nghĩa rồi, anh không thích hợp làm đồng đội của chúng tôi, tôi là chủ nhân của chiếc khách sạn nhà xe cũng không hoan nghênh anh tiếp tục ở đây, xin anh hãy tự mình rời đi."

Hạ Vĩ quyết tâm luyện tập tốt tất cả các kỹ năng, sau khi đợi bản thân lớn lên, ít nhất là lớn hơn anh Lục Trác, lúc có thể một mình đảm đương thì sẽ gia nhập vào đội cứu hộ.

"Cô, mọi người sao có thể như vậy chứ, tôi là khách của khách sạn xe này, Mọi người không thể như vậy với tôi."

Ngày hôm sau, đến thời gian trả phòng, Vu Giai lấy những vật tư thuộc về mình rồi rời đi, trong chuyến đi lần này, cô ấy với Từ Dương chính thức chia tay, loại bỏ người đàn ông không phù hợp, cô ấy cảm thấy mình như được tái sinh, ngay cả việc đi lại cũng cảm thấy thong thả hơn.

Bây giờ không chỉ Ninh Mông và Thẩm Ngôn chán ghét mà cả Cao Thiến, Hướng Dực, Bạch Ngôn Tài Tài đều cảm thấy như muốn nôn ra bữa sáng vừa mới ăn.

Cố Bình và Cố An biết rằng đội cứu hộ có thể sẽ sớm rời đi, nên họ cũng chào tạm biệt mọi người.

Lần này hai mẹ con La Mộng và Hạ Vĩ cũng thu hoạch được rất nhiều, trước lúc rời đi không chỉ nhận được hai thùng vật tư, La Mộng cuối cùng cũng thuyết phục được con trai mình, Hạ Vĩ sau khi trải qua các loại kích thích ngày hôm qua đã trực tiếp từ bỏ hoàn toàn ý định gia nhập vào đội cứu hộ, cậu ta hiểu rõ ngày tận thế thì không thể trông chờ vào may mắn, khi không cẩn thận sẽ đối mặt với thảm khốc, hơn nữa không chỉ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, còn có thể mang đến nguy hiểm cho những người ở bên cạnh mình.

Sau khi mọi người rời đi, Từ Dương đại nạn không chết, cơ thể vẫn rất yếu còn muốn ở lại khách sạn nhà xe không chịu đi.

Bạch Ngôn Tài che mặt: "Biết vậy hôm qua ta đã không cứu anh ta rồi, để anh ta bị zombie ăn thịt thì sẽ được thanh tịnh hơn."

"Cậu cũng bảo trọng, tôi tin một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại." Tạ Tử nói.

Hướng Dực: "Đều tại cậu..."

"Cút, cút, cút, mau cút đi, nói nhảm gì vậy!" Cao Thiến vẻ mặt chán ghét đi đến trước mặt Từ Dương: "Nếu anh mà còn nói thêm một câu nữa, thì tôi sẽ nôn ra bữa tối hôm qua mất, mau cút đi."

Ninh Mông cảm thấy đầu choáng váng, chỉ muốn nhanh chóng đuổi tên phiền phức này ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận