Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 208

"Ừm, cô nói đi, có gì tôi có thể giúp không?" Ninh Mông gấp gáp nói.

Đội cứu hộ Bắc Hải đã giúp qua cô rất nhiều, nếu như có cơ hội báo đáp cô đương nhiên đồng ý.

"Người cho cô nhãn tên là Lục Tự, anh ta là người sáng lập ra đội cứu hộ Bắc Hải chúng tôi cũng là đội trưởng của chúng tôi, thông thường anh ta rất hoạt động đơn độc, nhưng mỗi ngày đều sẽ có liên lạc với tổng bộ, cấp trên có quyền hạn có thể điều tra xem toạ độ của anh ta, nhưng mà... anh ta đã vượt quá bốn mươi tám giờ không liên lạc với chúng tôi, còn toạ độ của anh ấy cũng biến mất, chúng tôi cũng có phái người đi tìm kiếm, nhưng trước mắt cách toạ độ gần nhất khi anh ta xuất hiện lần cuối cùng là cô, tôi nghĩ... Nếu anh ta đã cho nhãn tên cho cô, nhất định xem cô như bạn, nếu có thể, cô có thể giúp đỡ tìm kiếm không?"

Ninh Mông vừa nghe chuyện này, trong lòng đột nhiên nhíu chặt lại.

Nếu như mỗi ngày đều sẽ liên lạc, đột nhiên vượt quá bốn mươi tám giờ không liên lạc được, có lẽ đã gặp phải nguy cơ vô cùng nghiêm trọng rồi.

Cô nhớ ra người áo đen đó, mỗi lần nhìn thấy anh ta, bên cạnh anh ta đều không có người, anh ta cứ giống như một con sói đơn độc, mỗi lần đều là đánh đấm một mình, cứ giống như không gì là không thể, đương nhiên cô đồng ý giúp đỡ, chỉ là... cô có chút lo lắng cho dù bản thân và đồng đội của cả đội cứu hộ ra tay toàn lực ứng cứu, chỉ sợ rằng cũng trễ rồi.

"Anh ta đã từng cứu qua tôi mấy lần, đương nhiên tôi đồng ý giúp đỡ. Cô kể cụ thể hành tung của anh ta trước khi mất tích cho tôi nghe thử."

"Được thôi, phía bên tôi lập tức gửi tọa độ xuất hiện cuối cùng của Lục Tự cho cô, cô Ninh, sức lực cô được thì được nếu như có bất cứ nguy hiểm nào có thể gửi tình trạng cho tôi, tôi sẽ điều động lực lượng cứu hộ toàn lực ứng cứu."

Các đồng đội đều vô cùng tích cực tham gia, Thẩm Ngôn và Tân Tử không biết Lục Tự là ai đối với bọn họ tạm thời dừng lại để kiếm người cũng vô cùng hiểu.

Còn đối với cá nhân Ninh Mông, anh ta càng là từng cứu cô một mạng.

Cao Thiến cũng có chút gấp gáp: "Mất tích bốn mươi tám giờ đồng hồ... vậy thì phải làm sao, phía bên này đều là nông thôn, chúng ta đến đâu tìm chứ?"

Sự giúp đỡ của Lục Tự đối với thành viên đội cứu hộ là không còn gì để nghi ngờ cả, anh ta cho nhãn tên, vì bọn họ mở ra chứng nhận thông hành đi vào khu an toàn Hàng Thành, còn có thể vào được rất nhiều khu cách ly, khiến cho bọn họ ở bất cứ nơi nào cũng có thể tìm được nơi dừng chân, thậm chí anh ta còn giúp mẹ của Lục Trác kiếm được vị trí để ở viện điều trị.

Ninh Mông lập tức nói chuyện này cho tất cả các thành viên.

Hướng Dực thì lập tức nghĩ ra kế sách: "Tôi cảm thấy chúng ta tìm kiếm mù quáng xác suất không cao, tôi để máy không người lái tìm kiếm ở ven đường, rồi điều tra kỹ càng xem có nơi khả nghi nào không."

"Ừm."

Lúc này, tất cả mọi người mang theo một tín nhiệm, đó chính là nhất định phải tìm được Lục Tự.

Lục Trác truy hỏi nói: "Lục Tự chính là người lần trước cho chị nhãn tên, sau đó giúp mẹ tôi làm được tư cách ở viện phải không?"

Sau khi lấy được tọa độ, Ninh Mông phát hiện nơi này cách nơi cô đang ở chỉ có hai mươi lăm cây số, quả thực rất gần.

Thậm chí bốn vị khách ở trên xe cũng không có bất cứ dị nghị nào, vì thế trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của thành viên của đội cứu hộ chính là tìm kiếm Lục Tự.

Từ khi nhận được tin tức, đến khi bọn họ chạy đến tọa độ mất tích của Lục Tự, Hướng Dực đều để cho máy bay không người lái tuần tra, nhưng không có phát hiện bất cứ manh mối nào, mà sau khi đến ký hiệu tọa độ, nơi đây là một mảng cánh đồng hoang vu, không có làng mạc, không có kiến trúc, chỉ là một nơi đầy cỏ dại và bụi cây,
Bạn cần đăng nhập để bình luận