Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 233

Bạch Ngôn Tài tủi thân nói: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi... Nếu thật sự không được, mọi người nấu hơi cay thì tôi cũng ăn được."

Nói câu này ra thì càng có nhiều người muốn đánh anh ta.

Ninh Mông cười nói: "Được rồi, đều có cả, ai cũng có, tôi sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu của mọi người. Hôm nay, sau khi chúng ta đổi một khẩu súng, tổng số điểm tích lũy còn lại đã lên đến 10000. Tâm trạng của tôi rất tốt, ăn lẩu uyên ương đi, thời gian này Bạch Bạch lái xe cũng vất vả rồi."

Bạch Ngôn Tài cười đến mức lộ cả răng hàm: "Đội trưởng tốt với tôi nhất!"

Bọn họ lái xe rời khỏi nơi trú ẩn số 18 trong tiếng hò reo vui vẻ, lúc này, có rất nhiều đội cứu viện và quân đội chính phủ đuổi tới, có điều, trận chiến ở đây đã kết thúc, những người này đến đây cũng chỉ có thể giúp đỡ vận chuyển những người sống sót.

Sau khi trở về điểm đỗ xe, bên ngoài nhà xe vẫn có nhiều người vây xem như cũ. Nhưng để các đội viên thoải mái thưởng thức bữa tiệc lẩu lớn, Ninh Mông cài đặt nhà xe ở trạng thái đóng cửa.

Bạch Ngôn Tài cười hắc hắc: "Không biết lát nữa trên diễn đàn sẽ thảo luận về khách sạn của chúng ta như thế nào?"

Cao Thiến: "Khách sạn không tiếp khách, có lẽ cũng chẳng có lời lẽ gì hay."

Đúng lúc này, Bạch Ngôn Tài đi vào, anh ta mở hé cửa sổ ra.

Ninh Mông cũng không quan tâm, tùy anh ta muốn làm gì thì làm.

Khoảng thời gian này, Lục Trác phụ trách nấu ăn nên kỹ năng nấu nướng tiến bộ rõ rệt. Hiện giờ, cậu ấy còn có thể tự nấu nước cốt lẩu, Ninh Mông cảm thấy rất bất ngờ.

"Tôi vừa mới xuống xem, không biết máy hút mùi của cô hút hết mùi thơm đi đâu rồi, ở bên ngoài hoàn toàn không ngửi thấy. Tôi phải để cho bọn họ ngửi thấy... Sau đó, tôi sẽ lên diễn đàn xem bọn họ nói gì." Bạch Ngôn Tài lộ ra nụ cười giảo hoạt.

"Em... Bố của em nấu nước cốt lẩu rất ngon, em học từ ông ấy, chị nhìn này, ngoài nguyên liệu nấu lẩu sẵn, ở đây có thể đổi gói nguyên liệu thành nguyên liệu xào bơ mà mình tự làm, mua cái này sẽ tiết kiệm hơn, mà mình tự nấu cũng ngon hơn. Nước canh thì dùng canh gà hầm nấm do chính mình nấu hẳn sẽ ngon hơn."

Tất nhiên, trong lúc nấu nước lẩu, Lục Trác cũng hầm xong canh gà, sau đó bắt đầu chuẩn bị các nguyên liệu khác cho món lẩu.

Bạch Ngôn Tài: "Thật ra tôi có một cách khiến cho bọn họ ghen tị hơn một chút."

Lúc này, Lục Trác đã nấu ra một nồi nước cốt màu đỏ, mùi thơm cũng bắt đầu lan tỏa.

"Được."

Lúc này, Ninh Mông đang bàn bạc với Lục Trác: "Nước cốt lẩu vẫn có rất nhiều lựa chọn, muốn đổi không?"

Ninh Mông: "Này, không cần mở cửa sổ đâu, có máy hút mùi rồi."

Nhưng đúng lúc mọi người muốn về hết, đột nhiên có người nhỏ giọng nói một câu: "Mấy người có ngửi thấy không... Đây là mùi gì?"

Cô đứng trong phòng bếp nhìn một lát, thấy Lục Trác thái thịt bò thành từng miếng nhỏ và thả vào nồi đun từ từ, đun dưới lửa nhỏ, sau khi bơ chảy thì thả tỏi, gừng thái lát, hạt tiêu, lá nguyệt quế, hoa hồi và các gia vị khác vào xào cho đến khi có mùi thơm.

"Không phải chứ... Hình như tôi ngửi thấy mùi lẩu? Chẳng lẽ là ảo giác của tôi sao?"

Sau khi mở cửa sổ, bụng của Bạch Ngôn Tài cũng không nhịn được mà phát ra tiếng kêu. Mùi thơm này, ngay cả người không ăn cay cũng không cưỡng lại được, thực sự quá thơm!

Ban đầu, sau khi thấy nhà xe đóng cửa, nhóm người vây xem bên ngoài cũng dần dần giải tán, càng ngày càng ít người.

"Tôi cũng ngửi thấy, còn là lẩu cay! Trời ơi, chẳng lẽ khách sạn nhà xe nấu lẩu sao?"

"Lần này, đội cứu viện Bắc Hải và đội cứu viện Hỏa Bạn được điểm cao nhất! Bọn họ đến đó với tốc độ cực nhanh, là đội cứu viện đến đó đầu tiên."

Lúc này, trên diễn đàn đã có bài đăng đang thảo luận về chuyện xảy ra ở nơi trú ẩn số 18 của thành phố Tân Dư trong ngày hôm nay.

"Ôi ôi, thơm quá, thơm quá, thơm quá!"

"Thực sự không còn gì để nói về hai đội cứu viện này, quá mạnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận