Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 93
Lục Trác dĩ nhiên biết mẹ mình không muốn ăn, nhưng nếu để trễ bữa cơm tối thì ban đêm chỉ cần bà ấy ăn một chút là sẽ bị đầy bụng, càng khó chịu hơn.
Lục Trác đóng và khóa cửa phòng bệnh lại, làm thế này sẽ không có ai đột ngột bước vào được.
Cậu đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ trước giường của mẹ, mở nắp hộp, bày ba món ăn nóng hổi ra trước mặt bà ấy.
Vốn dĩ Châu Duyệt còn lo lắng rằng đồ ăn sẽ có các thứ gia vị cay như ớt, bây giờ bà ấy sợ nhất là bị ho, một khi bắt đầu là không ngừng lại được. Nhưng không ngờ ba món ăn này lại thanh đạm. Nấu các món thanh đạm khá khó, thế nhưng những món này không chỉ nhạt mà còn trông rất ngon.
Châu Duyệt nói: "Thế thì để mẹ nếm thử một chút."
Bà ấy ăn một miếng bong bóng cá hầm cẩu kỷ tử và bí ngòi: "Ừm, món hầm này không tệ, mùi vị vô cùng tinh tế, bí ngòi hầm rất thơm, bóng cá thì mềm dẻo, ngon lắm."
"Đúng vậy ạ, mấy món này vừa thơm ngon lại đầy đủ dinh dưỡng, mẹ ăn nhiều hơn đi."
Có thể ăn được một bữa tối gần như hoàn chỉnh thế này đã là yêu cầu xa vời đối với Châu Duyệt.
Cô đi tới một quầy hàng bán vật dụng thường ngày. Trước mặt chủ cửa hàng bày đủ loại nhu yếu phẩm hàng ngày. Xung quanh quầy hàng của người khác thì có rất nhiều người vây quanh còn anh ta lại ngồi ở một góc vắng vẻ, việc buôn bán có vẻ ế ẩm. Có thể thấy không ai cần mua những món này.
Châu Duyệt nằm viện, bình thường trong trạm cứu hộ cũng có đồ ăn đơn giản nhưng chủ yếu vẫn là cơm hộp nóng và các loại mì ăn liền.
Gần đây bên ngoài khá rối loạn, người trong chợ đen cũng càng ngày càng nhiều, vật tư được lưu thông cũng tăng lên. Nhưng giá của đồ ăn và vũ khí thì mỗi ngày đều tăng, đắt kinh khủng. Ninh Mông cũng không định mua hai loại hàng này trong chợ đen.
Lục Trác không muốn lãng phí thức ăn nên xử lý hết đống đồ thừa.
"Bao nhiêu tiền một chai dầu gội đầu này vậy?" Ninh Mông hỏi.
Châu Duyệt vốn dĩ không buồn ăn nhưng vì con trai đã khổ tâm nên cũng cố gắng ăn thêm một chút.
Ninh Mông bước tới, cầm dầu gội đầu và sữa tắm lên ngắm nghía.
"Ăn ngon thật, không tệ chút nào."
Cuối cùng bà ấy ăn hơn phân nửa chỗ đồ ăn, chỉ chừa lại một xíu.
Trong lúc Lục Trác chăm mẹ ăn cơm tối, Ninh Mông tới chợ đen. Bây giờ số lượng tiền vàng trên thẻ thông hành của cô không còn ít nữa, cô hoàn toàn có thể mua sắm một ít vật tư mà không cần dựa vào trung tâm mua sắm tích điểm.
Ninh Mông lại hỏi giá sữa tắm và khăn mặt, đối phương trả lời từng cái một.
Tuy rằng những thứ thức ăn này không tốt cho cơ thể nhưng điều kiện nơi đây có hạn, không thể cung cấp những món ăn khác.
"Tôi muốn mua hơi nhiều một chút, ông giảm giá bớt đi."
"Cô gái à, cô yên tâm đi, đây đều là hàng được sản xuất trong vòng hai năm trở lại đây, chưa hết hạn sử dụng đâu. Tôi cũng không phải loại người kinh doanh vô lương tâm đi cướp đồ của người khác đem bán. Những đồ bị cướp kia có rất nhiều thứ đã hết hạn sử dụng rồi." Ông chủ thấy có khách đến thì vội vàng ra sức chào hàng.
"Ui, tôi cũng không muốn bán giá cao cho cô đâu, loại này có một trăm gói, tôi nhập hàng vào đã tốn năm mươi đồng vàng rồi, tôi bán cho cô tám mươi đồng đấy."
Ông chủ hơi ngạc nhiên nói: "Mua nhiều là ý gì? Một mình cô có thể dùng hết bao nhiêu chứ?"
"Tôi mở khách sạn, tôi không dùng thì khách hàng dùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận