Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 345

Nhưng bây giờ, hệ thống lại nói với cô rằng anh ta sẽ không bao giờ tỉnh lại?

Nếu Khương Hàn có thể phát minh ra thuốc giải và vắc xin, cô có thể cứu được cả thế giới, nhưng buồn cười nhất là người cô muốn cứu nhất lại không thể cứu được nữa rồi sao?

Lúc này, cô nghĩ đến ngày đó tâm trạng liền không tốt mà đi uống rượu, ngồi trước cửa sổ trò chuyện, Lục Tự kiên định nhìn cô, rất nghiêm túc nói với cô những lời đó:

"Ninh Mông, chuyện này nhất định sẽ kết thúc, cô tin tưởng tôi đi."

Anh ta đã làm được rồi, kết thúc tất cả bằng chính đôi tay của mình, nhưng bản thân anh ta lại bị kéo vào việc đó.

Ninh Mông nhìn Lục Tự nằm trên giường không còn sức sống, trong lòng cảm thấy khó chịu, nói: "Tôi không có tâm nguyện gì nữa, không có cái gì nữa hết, chỉ muốn anh tỉnh lại thôi."

Ba ngày sau, Khương Hàn cuối cùng cũng thu xếp xong hết văn kiện do Norbert lưu lại, trong phòng thí nghiệm cũng đã nghiên cứu ra thuốc đặc trị, còn thuốc ngừa vẫn chưa làm xong, cần nhiều thời gian hơn, nhưng trong thời gian ngắn như vậy có thể nghiên cứu ra thuốc đặc trị đã là một tin tức tốt kinh động lòng người.

Ba ngày, tất cả đội viên đều canh giữ ở phòng điều trị, ai cũng không chịu đi, mệt mỏi đến mức nằm trên giường bệnh nhắm mắt một lúc để nghỉ ngơi, thời gian còn lại thì trông nom Lục Tự.

Gương mặt Sara dịu dàng, giống như viên pha lê lộng lẫy được năm tháng trui rèn qua, trong nụ cười của cô ấy tràn ngập sự ấm áp và kiên trì của người mẹ.

Sara dùng môi hôn lên trán và gò má của hai đứa nhỏ, nhìn về phía Khương Hàn: "Phiền cô cho tôi sử dụng loại thuốc đó, tôi đã chuẩn bị xong rồi."

Dĩ nhiên khi sử dụng loại thuốc này, cô ấy cũng sẽ có nguy cơ tử vong lập tức, không ai biết được kết quả.

Hai anh em Oman và Dia rúc vào bên cạnh mẹ của chúng, mỗi người nắm lấy một cánh tay của mẹ, ở cạnh mẹ những giây phút cuối.

Nhưng vết thương trên cánh tay vẫn như cũ từ đầu đến cuối, nhìn phần thịt thối rữa xung quanh vết thương mà giật mình, triệu chứng của cô ấy cũng không biến mất hoàn toàn.

Khương Hàn lấy thuốc tiêm vào tĩnh mạch trên cánh tay của Sara, nước thuốc đang dần hòa vào máu của cô ấy, đi theo mạch máu, chảy thẳng về tim.

Cho đến khi tin tức tốt về thuốc điều trị, mọi người mới lần nữa có lại tinh thần, đi tới một phòng bệnh khác.

Khương Hàn giơ lên ống tiêm chứa loại thuốc đặc trị kia, nhìn chất lỏng trong suốt long lanh ở bên trong, cả trăm cảm xúc đồng thời xuất hiện trong lòng, bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng đi đến bước này.

Lúc này, Sara chính là người thử thuốc tốt nhất, nếu thuốc đặc trị này có thể chữa hết cho cô ấy, có nghĩa là loại thuốc này có thể trị hết cho nhiều người hơn.

Tình huống của Sara vẫn một mực duy trì ở mức không tệ, không tiến lên một bước chuyển biến xấu, thậm chí khi Bạch Ngôn Tài sử dụng dị năng mạnh hơn, Sara đã chuyển biến tốt hơn một chút.

"Mọi người để tôi sống lâu đến vậy, tôi đã có đủ nhiều thời gian để nói lời từ biệt với hai đứa nhỏ rồi, tôi đã nói xong hết với bọn chúng, cho dù chuyện gì xảy ra, bọn chúng cũng đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi."

Thành hay bại đều ở bước này, phải nhìn xem loại thuốc này có hiệu quả hay không.

Khương Hàn đi tới trước mặt Sara, lần nữa nói về sự nguy hiểm của loại thuốc này cho cô ấy biết.

Ngắn ngủi vài giây, vậy mà dài đằng đẵng, mỗi một giây đồng hồ trôi qua cũng cực kỳ khó chịu.

Đi cùng nhau, bọn họ đã trải qua quá nhiều gian khổ, mới có được thuốc đặc trị, bọn họ phải trả cái giá quá đắt, Lục Tự... anh ta vẫn còn đang nằm ở phòng cách vách, nếu có thể thành công, ít nhất đây cũng là một loại an ủi với anh ta.

Tất cả mọi người đều cảm giác như tim mình sắp ngừng đập, hô hấp dần dồn dập, hồi hộp căng thẳng kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận