Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 273

Anh ta vừa nhắc nhở, Trần Thục Thanh tỉnh lại ngay, lập tức như con quạ đen tham lam, lại đi 2 vòng quanh nhà xe, vẫn không tìm thấy chỗ xả cơn tức, liền nghiến răng nghiến lại mà nói: "Con nha đầu chết tiệt, bọn tôi ở bên ngoài la hét lâu như vậy, bên trong vậy mà không có một chút động tĩnh gì! Đúng là trái tim cứng như sắt đá!" Trong mắt cô ta tràn đầy oán hận và chấp niệm.

Ninh Tư Nguyên cũng xoa xoa nắm đấm: "Đừng để tôi bắt được, nếu không tôi sẽ không tha cho chị!"

Ninh Siêu oán hận nói: "Lúc trước không nên để nó sống, bệnh chết mới tốt."

Một nhà ba người nói xong, lại giống như con sói vồ lấy con mồi, đem mục tiêu trước mặt là chiếc xe khóa chặt lại.

Đây không phải nhà xe, đây là một núi vàng di động.

Khoảng thời gian này Ninh Tư Nguyên vẫn luôn ở trên mạng theo dõi động thái của Ninh Mông, anh ta thấy khách sạn nhà xe có rất nhiều khách thuê, cô hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, cô ta nhất định có rất nhiều tiền!"

Hôm nay dù cho có nói cái gì cũng không thể dễ dàng rời đi, nhất định phải đạt được mục đích mới có thể đi!

Mặc dù nói Ninh Mông đã bật chế độ che chắn, nhưng Lục Tự là người có dị năng, lại thêm bình thường thính giác anh ta đã rất tốt, chỉ cần điều khiển dị năng thì có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Sau khi đến nơi, Cao Thiến xuống xe trước, sau đó ôm Khương Tuyết xuống sau.

Ninh Siêu nói: "Chúng tôi là người nhà của Ninh Mông. Tôi là em trai của cô ta, hai người này chính là cha và mẹ của cô ta."

"Wow a a a, mua sắm vui quá đi -!"

Cao Thiến liếc nhìn anh ta: "Anh là ai?"

Càng nghe anh ta càng muốn nổi trận lôi đình, nhưng vì để không ảnh hưởng tới tâm trạng Ninh Mông, anh vẫn cố kìm nén cảm xúc của mình xuống.

Sự kiên nhẫn của Ninh Siêu có hạn: "Cô kêu nó ra đây, chúng tôi có chuyện muốn nói với nó."

Anh ta nhịn không được mà nhìn người bên cạnh Ninh Mông.

Cao Thiến cau mày nhìn người con trai trước mặt, rồi lại nhìn hai người phía sau.

Lúc này, một chiếc xe tải đi tới, đội viên đi mua sắm ở bên ngoài quay về rồi, Cao Thiến ôm Khương Tuyết ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Tuyết và Cao Thiến đều rất hưng phấn cả dọc đường đều ca hát.

Đứa trẻ sinh ra trong gia đình như vậy, vậy mà có thể cứu muôn dân vì nhiệm vụ của mình, thật đúng là không dễ dàng gì.

Ninh Siêu vừa nhìn thấy có người đi tới, nhanh chóng đi tới: "Các cô... là đội cứu viện Hỏa Bạn?"

Lục Trác đang đứng bên cạnh, trên mặt thể hiện vẻ khinh thường.

"A a a - mua đồ vui quá đi -!"

Đằng Nghiêu nhìn anh ta hình như biết sự việc, nhỏ giọng hỏi: "Đây là tình hình gì vậy?"

"Mấy người tìm Ninh Mông có chuyện gì?"

Đằng Nghiêu đang mở cửa khoang chở hàng chuẩn bị cùng với mọi người dỡ hàng xuống, thì nghe phía trước có tiếng ồn, liền ngó đầu nhìn.

"Một đám quỷ hút máu..." Lục Trác nghiến răng nghiến lợi nói.

Trần Thục Thanh nhìn người con gái đanh đá trước mặt này, nếu như cứ cứng rắn như vậy ngược lại sẽ không đem lại lợi ích gì cho mình.

Lúc này Cao Thiến cười khẩy nói: "Các người tìm đội trưởng của chúng tôi, không phải người bình thường muốn gặp là được. Có lời gì thì nói, nếu không, mời đi cho."

Đằng Nghiêu vừa nghe tình hình, cũng không vội dỡ hàng xuống, đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Bà ta đi lên phía trước, than thở nói: "Chúng tôi là cha mẹ của Ninh Mông, gần đây con trai và chồng tôi đều lần lượt thất nghiệp, trong nhà không có gì ăn, Ninh Mông có chút hiểu lầm với người nhà, giận dỗi bỏ nhà đi, cũng không liên lạc với người nhà, làm cho chúng tôi đi tìm kiếm rất lâu rồi, cũng lo lắng khá lâu, hôm nay chúng tôi nghe nói mọi người tới Nam Thành rồi, không dễ dàng gì mà tìm đến, nhưng nó lại quyết không gặp, chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn gặp mặt nó. Cha mẹ nhớ thương con cái, đó đều là lý lẽ chính đáng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận