Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 130

Vừa nhận máy, bên kia im lặng một lúc mới mở miệng: "Con là Ninh Mông à?"

"Ai vậy?" Ninh Mông hỏi.

"Ninh Mông, mẹ đây."

Ninh Mông im lặng, không ngờ đối phương lại gọi điện cho cô.

Thấy cô không nói gì, người nọ vội nói tiếp: "Ninh Mông, con tàn nhẫn thật đấy, lâu như vậy mà không liên hệ với cha mẹ. Con không biết chúng ta nhớ con thế nào đâu!"

Ninh Mông cạn lời: "..."

Sao bà ta có thể nói vậy nhỉ, nhớ thương cô mà bỏ cô lại trong khu ô nhiễm mấy năm không quan tâm?

"Có chuyện gì?" Ninh Mông lạnh nhạt hỏi, giọng điệu như lúc nào cũng có thể cúp máy.

Theo thông tin Bạch Ngôn Tài hỏi thăm được, người làm mất hàng khả năng cao đã dùng nó để gán nợ, kể ra người nhà như thế chẳng nhận cũng được.

Tâm trạng Ninh Mông lại xấu đi một bậc, vừa xoay người định quay về phòng thì suýt va phải Bạch Ngôn Tài.

Rác rưởi!

Thật nực cười!

Người nọ vội nói: "Ninh Mông, con nghe mẹ nói đã, lúc trước vì bất đắc dĩ nên cha mẹ mới bỏ con lại. Tình hình hồi đó nguy cấp lắm, cha mẹ phải đi nhưng con lại bị bệnh, cha mẹ không thể dẫn con đi cùng được, mà thật ra thì cũng không có đủ danh ngạch. Mẹ nghe cha con nói cuộc sống của con bây giờ rất tốt, có một cái nhà xe, còn tiếp xúc được với vài nhân vật tầm cỡ. Cha con giờ đã mất việc, em trai con ở đội vận tải cũng gặp sự cố, làm mất một kiện hàng phải bồi thường rất nhiều tiền. Liệu con có thể từ tâm gửi ít tiền hoặc chút vật tư đến đây cho chúng ta được không?"

"À, thế thì tốt, tốt lắm!"

"Sao? Không có chuyện gì thì không được tìm con à? Ninh Mông, sao lại nói chuyện với mẹ kiểu đó?"

Bạch Ngôn Tài khẽ hỏi: "Đội trưởng, cuộc điện thoại vừa rồi có phải muốn gia nhập đội cứu viện Hoả Bạn chúng ta không?"

Ninh Mông thẳng tay cúp máy rồi kéo số đó vào danh sách đen.

Ninh Mông cười lạnh: "Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, sau này đừng gọi đến nữa, lúc trước có thể bỏ rơi tôi được đã chứng tỏ không coi tôi là con của các người rồi, vậy thì cũng đừng mong tôi nhận các người là cha mẹ!"

Đã vào tận thế rồi mà không cố sống cho tử tế còn chạy đi bài bạc.

Không thể không nói, chuyện ăn uống trong nhà xe quá tốt, món ăn nào cũng nóng hi hổi, lại không phải đồ hay mì gói ngàn năm như một mà ngày nào cũng có thịt.

Nhưng vừa rồi lúc nói chuyện mẹ cô đã tiết lộ một tin tức quan trọng, thì ra cái nhiệm vụ bọn họ suýt nhận hôm nay là lỗi của em trai cô. Khéo thật!

Ninh Mông nói: "Hôm nay có khá nhiều người gọi điện hỏi tôi yêu cầu gia nhập đội cứu viện Hoả Bạn chúng ta, tôi muốn trưng cầu ý kiến của mọi người."

"Không."

Lục Trác huấn luyện xong đi ra liền bắt tay bài nấu cơm tối. Sau khi xong, tinh thần ai nấy đều khá hơn trước.

Cao Thiến: "Sao cơ?"

"Sao vậy Lục Trác?"

Ninh Mông đặt đũa xuống, nhất thời không muốn ăn nữa.

Ninh Mông tạm dừng lại, chờ Lục Trác nghe xong lại nói.

Lục Trác vội vàng nói: "Mọi người cứ ăn trước đi, trạm cứu hộ gọi điện đến nói mẹ em đang phải cấp cứu."

Cô vừa dứt lời thì điện thoại của Lục Trác đổ chuông, chỉ nghe cậu khẽ nói: "Xin lỗi, em đi nghe điện thoại đã."

Lục Trác: "Không sao đâu, giờ em sẽ sang đấy xem sao, mọi người cứ ăn đi, có chuyện gì em sẽ thông báo cho mọi người sau."

Lục Trác nói xong thì nhanh chóng ra khỏi nhà xe khách sạn.

Bạch Ngôn Tài khó hiểu hỏi: "Mẹ Lục Trác làm sao mà đột nhiên phải cấp cứu vậy?"

Lục Trác vừa "Alo" một câu đã lập tức biến sắc, vội vàng đặt đũa xuống định ra ngoài.

"Mẹ cậu ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối, hiện đang điều trị trong trạm cứu hộ của khu cách ly, nhưng bác sĩ nói không còn nhiều thời gian nữa. Không ngờ đã đến mức đột nhiên phải cấp cứu như vậy rồi."

Bạch Ngôn Tài sửng sốt: "Trạm cứu hộ trong khu cách ly chúng ta có thể trị cả ung thư phổi giai đoạn cuối sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận