Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 162

"Aiz... cuộc sống này..."Cao Thiến thở dài một tiếng, không còn gì để nói.

Hướng Dực luôn cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm cô gái bị thương đang hôn mê, nếu cô ấy có bất kì động tĩnh gì, anh ta sẽ ngay lập tức nhào tới giết chết cô ấy.

Nhưng mà đến khi Ninh Mông lái xe về đến khu cách ly, cô gái vẫn không hề tỉnh lại.

Bảo vệ của khu cách ly không nghiêm khắc như khu an toàn, chỉ kiểm tra đơn giản đã cho đi.

Lúc Ninh Mông lái xe dừng ở trụ sở, hệ thống nhảy ra nhắc nhở:

[ Chúc mừng kí chủ, cô đã hoàn thành nhiệm vụ 3 lần đưa đón, ban thưởng 334 Điểm tích lũy. ]

[ Nhà xe di động đã đủ điều kiện thăng cấp, ngoại trừ bệnh nhân đang hôn mê, mời tất cả mọi người xuống xe. ]

Cuối cùng Ninh Mông cũng thở phào: "Đi, chúng ta xuống xe đi, để cô ấy ở trên xe là được, nhà xe lập tức sẽ thăng cấp."

Thật ra Bạch Ngôn Tài cũng có chút tự tin với dị năng của mình, nhưng đối phương thật sự bị thương rất nặng, anh ta cũng không dám nắm chắc mười phần, nghe Lục Trác nói vậy, lại cảm giác càng có lòng tin.

[ Chúc mừng kí chủ, nhà xe di động đã thăng cấp đến level 4, điểm tích lũy đã giúp cô mở ra tầng thứ tư và tầng thứ năm của thương thành. ]

Cao Thiến thở dài, kể lại chuyện cứu người cho Lục Trác nghe.

Dù nói như vậy, Lục Trác cũng ngồi xuống trước nhà xe, trên mặt năm người đề mang vẻ lo lắng.

Mọi người xuống xe, cũng không rời đi xa, lúc này Lục Trác cũng quay về, nhìn thấy mấy người ngồi thành hàng trước nhà xa, sắc mặt đều xám xịt.

Cao Thiến cướp được vị trí đầu tiên, trước khi kéo cửa ra, cô ấy lại có chút do dự.

Đám người vừa vui vừa buồn.

"Thăng cấp xong, chúng ta có thể đi vào." Ninh Mông nói.

"Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Lục Trác hỏi.

Vui vì cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng nhà xe cũng có thề thăng cấp. Nhưng trên xe còn một quả boom hẹn giờ, không biết cuối cùng có thể cứu được hay không, hay vẫn sẽ bị lây nhiễm.

" Đúng vậy, dị năng của tôi có tác dụng với bệnh nhân ung thư nặng, đối với vết thương do zombie gây ra chắc cũng sẽ có tác dụng."

Hướng Dực kéo cô ấy ra, bản thân đứng chắn phía trước.

"Em tin tưởng anh Bạch, dị năng của anh ấy rất kì diệu, ngày phẫu thuật của mẹ em đã được ấn định vào ngày mai. Hôm nay tái khám trước khi phẫu thuật, bác sĩ nói tình trạng của mẹ em rất tốt, các chỉ số đều tốt hơn so với lần kiểm tra trước, em nghĩ đều là nhờ dị năng của anh Bạch, đừng lo lắng, người kia nhất định sẽ khỏi hẳn."

"Để tôi đi, đoán chừng mọi người đều không ra tay được, nếu thật sự có vấn đề, tôi sẽ trực tiếp động thủ ‌." Anh ta bình tĩnh nói.

Mấy người đều đứng dậy, ai cũng muốn là người đầu tiên được đi nào nhìn ngắm.

"Mọi người nói xem... Cô gái kia sẽ không sao chứ? Có khi nào... Chúng ta vừa mở cửa, bên trong lập tức nhảy ra một con zombie không?"

Hướng Dực bước tới một bước : "Cô... Cô vẫn ổn chứ?" Anh ta hỏi.

Cô gái vừa rồi luôn nằm trên ghế sô pha, lúc này đã ngồi dậy. Sắc mặt cô tái nhợt như cũ, có thể thấy được cơ thể của cô ấy cũng chưa hồi phục, nhưng mà có thể tỉnh lại đã xem như kì tích rồi.

Tay Hướng Dực nắm chặt con dao găm, kéo cửa nhà xe. Anh ta cũng không thèm nhìn sự thay đổi của nhà xe sau khi thăng cấp, mà lập tức nhìn về phía ghế sô pha trong phòng khách.

Nếu như thế, anh ta thà làm kẻ ác.

Nhưng tay vẫn vô thức đặt lên túi, nếu cần thiết, anh ta có thể lập tức rút dao găm ra kết liễu đối phương.

Không phải tim anh ta sắt đá, mà trong một đoàn đội, cũng nên có một người đứng ra gánh vác loại chuyện này. Đây là tận thế, bọn họ đã bất chấp nguy hiểm cứu cô ấy, còn mạo hiểm đưa cô ấy về khu cách ly, hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ấy, nếu thật có virus lây lan, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm vô cùng nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận