Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 217
Sau khi bác sĩ robot tiến hành một loạt các kiểm tra cơ bản, tiếp tục tiến hành xét nghiệm máu, sinh hóa, cấy máu và các xét nghiệm khác. Trên màn hình, các dữ liệu được hiển thị chi tiết, bao gồm bạch cầu, hồng cầu, tiểu cầu, các chỉ số chức năng gan và thận, điện giải và các chỉ số nhiễm trùng.
Kết quả thể hiện, số lượng bạch cầu của Lục Tự đang tăng cao, chứng tỏ cơ thể anh ta đang bị nhiễm trùng nghiêm trọng. Nghiêm trọng hơn là, rõ ràng các chỉ số chức năng gan và thận của anh ta là bất thường, chứng tỏ chức năng gan và thận của anh ta đang suy yếu.
"Theo chẩn đoán ban đầu, bệnh nhân bị nhiễm trùng nghiêm trọng, chức năng gan và thận cũng bị ảnh hưởng, có dấu hiệu suy kiệt, hơn nữa thể trạng của bệnh nhân rất yếu." Giọng của bác sĩ robot rất bình tĩnh và rõ ràng: "Lập tức bắt đầu điều trị nhiễm trùng, đồng thời bảo vệ chức năng gan và thận, dùng chất dinh dưỡng để cải thiện tình trạng của bệnh nhân."
Nghe chuẩn đoán này, Ninh Mông và những người khác đều sửng sốt. Bọn họ biết, điều này có nghĩa là tình trạng bệnh của Lục Tự so với tưởng tượng của mọi người vẫn còn nghiêm trọng, việc anh ta cần điều trị cũng khó khăn và phức tạp hơn.
Tuy nhiên, bác sĩ robot cũng không dừng lại, nó bắt đầu xây dựng kế hoạch điều trị chi tiết cho Lục Tự. Nó chọn cho anh ta loại thuốc kháng sinh tốt nhất, để kiểm soát tình trạng nhiễm trùng, tiếp theo bắt đầu điều trị bệnh suy gan và thận cho anh ta.
Điều làm cho người khác vui mừng là, mặc dù nói dị năng của Bạch Ngôn Tài không có tác dụng với anh ta, nhưng sau khi tiêm thuốc, tình trạng của Lục Tự hồi phục rất nhanh.
Mấy tiếng sau, bác sĩ robot tuyên bố tình trạng khẩn cấp, trước mắt bệnh nhân đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, cơn sốt cũng giảm rồi.
"Lục Tự, anh tỉnh rồi, uống ngụm nước đi" Ninh Mông rót cho anh ta ly nước.
Ninh Mông lại rót thêm một ly, đưa cho anh ta.
"Là cô... đã cứu tôi." Giọng anh ta rất khàn.
"Có thể cho tôi thêm một ly..."
Chiều ngày hôm đó, cuối cùng Lục Tự cũng tỉnh rồi.
Mặc dù chỉ số phục hồi của anh ta ổn rồi, nhưng dù sao thì lúc trước anh ta cũng trải qua suy gan và thận, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, sốt cao không hạ.
Sau đó tình trạng hồi phục của Lục Tự đều được chuyển biến tốt đẹp nhanh chóng cứ sau mỗi giờ.
Lần này anh chỉ uống có một nửa ly.
Khi anh ta mở mắt, liền nhìn thấy Ninh Mông đang ở trước giường.
Tất cả mọi thứ dường như đang chứng thực suy đoán của Thẩm Ngôn, anh ta cũng có thể là người có dị năng, bản thân anh ta cũng có năng lực tự phục hồi rất mạnh, chỉ là lúc trước tình hình quá tệ, không thể kích hoạt thành công dị năng trong cơ thể.
Lục Tự nhận lấy xong, uống từng ngụm nhỏ, nhưng rất nhanh anh ta đã uống hết ly nước rồi.
"Nhưng mà tối hôm qua, dị năng của anh không có tác dụng mấy, là tại sao?"
Ninh Mông thức cả đêm không ngủ, lúc này đã rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy anh ta tỉnh cô vẫn cảm thấy vui mừng.
Lục Tự dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Nơi mà mọi người phát hiện tôi, là phòng thí nghiệm bí mật, trong quá trình mà tôi đuổi theo, bọn họ đã tiêm cho tôi, đó là loại thuốc có thể ức chế dị năng đặc thù."
"Bây giờ anh cảm thấy như thế nào?" Ninh Mông hỏi.
"Ừm, khỏe hơn nhiều rồi, cô yên tâm, tôi có dị năng tự phục hồi, rất nhanh sẽ không sao." Lục Tự nói.
"Trong phòng thí nghiệm vẫn còn một số người ngâm mình trong bể thủy tinh, anh biết những người đó không?" Ninh Mông hỏi.
Lục Tự trầm mặc một lát rồi mới nói: "Tôi biết, ở trong đó... có đồng đội của tôi, cũng có đội viên của đội cứu viện Lam Thiên, bọn họ đều là người có dị năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận