Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 213

Cao Thiến nói: "Vậy cô với đội trưởng, Tạ Tử đội thứ hai, tôi với Lục Trác, Cao Thiến, Hướng Dục đội thứ nhất, nếu như xảy ra bất kì tình huống nào khác, thì dị năng cũng có ích với hai người. Bạch Bạch và những người khác phụ trách hậu cần và chi viện."

Mặc dù tình hình ở dưới đó có kì lạ, nhưng so với tình hình lúc trước đã được xác minh tốt hơn chút, Bạch Ngôn Tài lái xe về phía trước phòng thí nghiệm, Ninh Mông bật phạm vi tấn công, trong màn hình thấy, zombie ở dưới lần lượt ngã xuống, toàn quân bị diệt vong.

Tiếp theo Hướng Dực, Lục Trác và Cao Thiến ba người dẫn đầu đi xuống phòng thí nghiệm lục soát từng phòng một, xác nhận lại lần nữa, ngoài đám zombie trước đó không có nguy hiểm khác.

Ninh Mông sau khi biết được tình hình từ bộ đàm xong, đội thứ hai cũng theo sau đi xuống phòng thí nghiệm.

"Cho nên, chỉ còn sót lại phòng này thôi." Hướng Dục chỉ căn phòng kì lạ kia.

"Tôi vào trước đây." Lục Trác vừa nói xong, liền tiên phong đi vào căn phòng đó.

Đừng thấy tuổi anh ấy nhỏ, mới 15 tuổi, tuổi nhỏ nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện, anh ta không tin vào ma quỷ, cũng không có quá nhiều lo ngại, ngược lại còn rất dũng cảm.

Sau khi tiên phong vào căn phòng đó, dường như đã phá vỡ một số điều cấm kị, những đội viên khác cũng lần lượt đi vào.

Lúc này, Thẩm Ngôn là người cuối cùng đi vào căn phòng đó không chống đỡ nổi, ngồi gục xuống đất, nhỏ giọng khóc nức nở.

Cảm xúc của Thẩm Ngôn vô cùng kích động, không có cách nào để trả lời những câu hỏi đó.

Bọn họ giống như đang ngủ say, không thể nào tỉnh lại được nữa.

Ninh Mông quay đầu nhìn cô: "Thẩm Ngôn, cô biết có chuyện gì không đúng sao? Cô từng nói cô với Khương Hàn là cùng một viện nghiên cứu khoa học, cô nhất định biết đây là thí nghiệm gì đúng không? Những người đó... còn cứu được không? Bọn họ vẫn... còn sống chứ?"

Ai có thể ở trong nước không hít thở mà còn có thể sống?

Nhìn một cái, cô đã nhận ra sự tàn nhẫn và mục đích của thí nghiệm này, thậm chí, trên người một cô gái có vết sẹo giống y như vết sẹo của cô, nên tinh thần mới sụp đổ như vậy, nếu như lúc đó đám người Ninh Mông bọn họ không đến kịp, bị bắt đi, thì nhất định cô cũng sẽ là một trong số họ.

Ninh Mông kéo rèm ra, những người đang ngâm trong chất lỏng đang ở trước mắt cô, càng tiến về phía trước một bước, cô cảm thấy tim mình ngày càng đập nhanh hơn một nhịp.

Mọi người đợi một hồi cuối cùng cô khóc nức nở nói: "Những người đó... trên người đều có vết sẹo, bọn họ đều đã bị zombie tấn công. Nói không chừng bọn họ đều là những người có dị năng, bị người khác bắt cóc đến đây, nhất định là vì phương hướng nghiên cứu zombie biến dị."

Nhưng mà bọn họ cũng không giống như chết, nhưng mà trên cơ thể của bọn họ không có bất kỳ dấu vết gì của việc bị thối rữa, biện pháp có tốt đến mấy cũng không thể nào đạt tới trình độ như này được.

Bọn họ... có lẽ không thể còn sống được.

Cô dường như nhớ ra chuyện gì đó khủng khiếp, ôm mặt, cả người run rẩy dữ dội.

Thẩm Ngôn lắc đầu: "Tôi không biết, tôi chỉ biết, nếu như chúng ta cưỡng chế đưa họ đi, hoặc tắt những cái máy này, thì nhất định bọn họ sẽ chết thật."

Cao Thiến tự mắt nhìn thấy cảnh này, hận đến không thể chửi thề, nhưng vẫn kiềm chế lại được, chỉ có thể nói: "Tin xấu là chúng ta không tìm thấy Lục Tự, tin tốt là chúng ta không tìm thấy Lục Tự."

Cao Thiến: "Hả... vậy chúng ta nên làm gì?"

Sở dĩ Thẩm Ngôn kích động như vậy, là vì cô từng là nhà nghiên cứu khoa học, cũng từng bị zombie tấn công, là một người may mắn sống sót.

Cao Thiến hỏi: "Vậy bọn họ còn sống không? Còn có hy vọng cứu được không?"

"Trừ khi chúng ta có thể tìm thấy những người tham gia vào nghiên cứu này, tìm cách đánh thức bọn họ, mới có thể nói đến việc cứu họ, nếu không... bọn họ bây giờ so với thi thể cũng không có gì khác biệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận