Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 80
Bạch Ngôn Tài thở dài: "Cũng phải."
Anh ta ngồi xổm xuống xem xét vết thương của người bạn đồng hành kia, em gái này là thành viên của đội hành động, anh ta nhìn có chút quen mặt, nhưng không nhớ nổi tên.
"Này, cô tỉnh lại đi, cô có ổn không?"
Cô gái kia bị thương rất nặng, nhưng mấy chuyện lúc nãy đã làm cô tỉnh lại. Tuy vậy nhưng cô ấy vẫn còn rất yếu.
"Khụ, Khụ." Cô ấy ho khan vài tiếng, khóe môi chảy ra máu tươi.
"Cảm ơn mọi người đã cứu tôi."
"Đội viên với cô đâu, phó đội trưởng Thích nói với chúng tôi người mất liên lạc có đến hai người."
Ninh Mông nghe xong, tâm trạng tụt dốc, nhận thức rõ hơn về tận thế.
Bạch Ngôn Tài sâu kín cảm thán nói: "May mà đã giải quyết tên độc ác kia, nếu không bữa cơm lúc nãy đã thành bữa cơm cuối cùng của tôi."
Cô thế nào cũng không thể nghĩ ra được lý do, rõ ràng hai người đã bị zombie tấn công, rất nguy hiểm, hắn ta không giúp đỡ, mà còn giết một người làm bị thương người còn lại, chuyện này không hợp lý.
Đáng sợ nhất không phải là zombie có thể vụt đến bất cứ lúc nào, mà là người nào đó tránh ở chỗ tối lúc nào cũng có thể đánh lén.
Trên đường về, Ninh Mông và Bạch Ngôn Tài đều trầm mặc, ai cũng không ngờ đến, nhiệm vụ lần này lại nguy hiểm như vậy.
Hai người mất nửa giờ mới đưa A6033 về được chỗ dừng chân, Thích Kim kiểm tra vết thương của cô ấy xong thì lập tức quyết định đưa cô ấy đến bệnh viện ở khu an toàn để chữa trị, trên xe Ninh Mông còn vật tư, nên nhiệm vụ này đành phải giao cho đồng đội khác để hoàn thành.
"Tôi là A6033. đồng đội của tôi là A6015 đã hy sinh, thi thể ở phía sau nhà xưởng, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ thăm dò, nhưng lại gặp phải đàn zombie, trong lúc chiến đấu thì bị một người đàn ông đánh lén, đồng đội vì bảo vệ tôi mà giúp tôi chắn đạn. Anh ấy đã hy sinh."
"Nhưng mà người kia sao lại rơi xuống chứ, giống như bị cái gì bắn xuống ý, thật kỳ lạ." Bạch Ngôn Tài vẫn còn rất tò mò chuyện này.
"Người kia tại sao lại đánh lén như vậy." Ninh Mông hỏi.
Lúc này, chiếc xe đúng lúc chạy đến phía sau nhà xưởng, Ninh Mông dừng xe, Bạch Ngôn Tài xuống xe kiểm tra thi thể, xác nhận không còn dấu vết sự sống, nên chỉ có thể mang theo A6033 trở về."
Tình huống này đối với người từ thời đại hòa bình xuyên đến quả thật chưa từng gặp phải.
Ninh Mông thở phào một hơi, may mà người bị thương không phải Cao Thiến, nếu không thì cô phải lo lắng chết rồi.
Bạch Ngôn Tài thở dài nói: "Đội cứu Viện nghịch cảnh là đội cứu viện chính quy được đăng ký trong danh sách, cô là người mới nên có rất nhiều chuyện không biết. Ngoại trừ đội cứu viện chính quy như Nghịch Cảnh thì còn có không ít quân khai hoang do các khu vực ô nhiễm tự tổ chức, chính phủ chỉ lo thiết lập trật tự toàn khu an toàn, đối với cách khu vực ô nhiễm thì đã áp dụng tư thái từ bỏ, mấy quân khai hoang tự lập nên kia có tốt có xấu, cũng không tệ lắm, trợ giúp đội cứu viện để đi cứu viện, nhưng có một số ít người sợ thiên hạ không loạn, vật tư nói cướp là cướp, ở bên ngoài chiếm núi làm vua, mấy đội viên đội cứu viện đi đơn thế này sẽ mang theo một ít vật tư, là đối tượng để bọn họ đánh cướp, tuy nói như vậy nhưng chỗ hoang vắng thì rất khó gặp phải, nhưng bọn họ xui xẻo, thế mà lại gặp phải."
Hai tiếng sau, Thích Kim phái Ninh Mông lái xe đến phía trước đội hành động, cô cuối cùng cũng thấy Cao Thiến.
Ninh Mông nhún vai: "Tôi cũng không biết."
Cô gái nằm trên cáng, trước khi đi còn nhìn về phía Ninh Mông và Bạch Ngôn Tài dùng khẩu hình nói "Cảm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận