Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 334

Trong những ngày sau tận thế, những chuyến đi dài như vậy rất nguy hiểm, và vấn đề lớn nhất là thiếu hụt nguồn cung cấp.

Cũng không phải là càng nhiều người càng tốt, là khách sạn nhà xe thì còn có thể chở được nhiều người chứ nếu là xe phổ thông thì khả năng chở hàng có hạn. Đi xe lớn hơn thì lại dễ mắc vào vấn đề kẹt xe, khả năng giao thông không tốt lắm, nên hơn cả là đi một mình, mang theo đủ đồ dùng vật tư cần thiết.

Cuối cùng thì Lục Tự cũng thuyết phục được mọi người nhưng mà ba ngày qua, mọi người ai cũng ít nói hẳn đi.

Dù trước đây gặp phải những khó khăn hay nhiệm vụ gian khổ đến đâu, mọi người đều dễ dàng đối mặt với chúng và vượt qua, bởi họ biết rằng chỉ cần mọi người cùng nhau cố gắng thì không có gì là không thể.

Nhưng bây giờ, một trong số họ phải một mình đối diện với rủi ro và gian nan không biết là nhiều đến nhường nào, điều này làm sao có thể không khiến họ lo lắng?

Ninh Mông cũng rất khổ sở, từ lâu cô đã coi Lục Tự là cộng sự quan trọng của mình, không chỉ vậy, anh còn là vị cứu tinh của cô.

Tận thế vừa xảy ra anh đã cứu cô một mạng.

Về sau vẫn còn hỗ trợ nhau nhiều lần, cô cũng ghi ơn trong tâm khảm, vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo đáp nhưng lại chưa từng có thời cơ.

"Thuốc giải... Tôi không dám yêu cầu xa vời, tôi bị zombie cào xước da thịt, tôi cũng biết mình không thể kiên trì được bao lâu, mọi người đã để cho tôi sống thêm nhiều ngày như vậy là tôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi..."

Sara mỉm cười sờ đầu con trai: "Được, mẹ hứa. Vì các con, mẹ nhất định sẽ kiên trì!"

"Có phải là do tôi và hai đứa con đi theo làm mọi người liên lụy không? Hay mọi người cứ tìm một nơi an toàn thả chúng tôi xuống đi, mọi người mang theo hai đứa con tôi là được rồi." Sara nói với Cao Thiến.

Oman lại nói: "Mẹ, mẹ không được nản chí, mẹ phải kiên trì. Con tin anh chị sẽ có thể nghiên cứu ra một loại thuốc đặc biệt. Đến lúc đó, sẽ không còn ai trở thành zombie nữa."

Nhưng cô không thể, cô là chủ sở hữu khách sạn nhà xe và là người kết nối hệ thống khách sạn, ai đi cũng được, cô thì không được.

Lục Trác điều khiển robot làm sạch và khử trùng xe từ trong ra ngoài, đồng thời khử mùi hôi trong xe.

Bây giờ, cô lại phải trơ mắt nhìn anh một mình gánh chịu gian nan lớn như vậy nhưng lại không thể làm gì được.

Ngày trôi qua nhanh chóng, buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Ngôn Tài lái chiếc khách sạn nhà xe đến điểm đánh dấu mà Lục Tự đã ấn định từ trước.

Sự căng thẳng trong xe ngày càng lan rộng, ngay cả Sara đang mang bệnh cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nếu như có thể, cô thà rằng người đi là mình ‌.

Khương Tuyết vẫn luôn tò mò nhìn về phía cửa, vừa nghe được lời nói của Sara, cô không khỏi thò đầu vào nói: "Chị sai rồi, cha em rất giỏi đó, các anh chị em cũng vậy, bọn họ nhất định có thể cứu được chị."

Nước uống, lương khô, mì ăn liền, các loại súng và đạn dược, các loại dụng cụ sơ cứu y tế, v. v.

Cao Thiến nhanh chóng an ủi cô ấy: "Chị không thể bỏ cuộc được, mong chị kiên trì thêm vài ngày nữa, có lẽ chúng ta sẽ sớm tìm được tài liệu và nghiên cứu ra thuốc giải chân chính. Khi đó chị và hai con chị sẽ đoàn tụ bên nhau."

Xe việt dã của Lục Tự đã chật cứng, Lục Trác đổ đầy dầu vào xe, thay dầu động cơ và tiến hành nhiều cuộc kiểm tra khác nhau để đảm bảo xe không có vấn đề gì.

Trên đường đi bọn họ đã tìm được một chiếc xe việt dã khá mới, chiếc xe này đã được cải tiến lại, dung tích bình xăng lớn hơn nhiều so với những chiếc xe việt dã thông thường và có khả năng vận hành cực tốt. Chỉ là vì chủ xe chết bất đắc kỳ tử trong xe nên xe mới để đó chơ vơ bên đường.

Mọi người trong nhóm cũng giúp di chuyển các loại vật tư lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận