Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 76
Đạn được phân phát đồng đều cho mọi người, súng của một người bạn cũ không vừa nên định tìm người bán đi, thấy Bạch Bạch cần mới đưa cho anh ta.
Chợt nhớ đến máy tự phục vụ trong nhà xe khách sạn của Ninh Mông có thể đổi đạn cỡ này lấy tư cách tắm vòi hoa sen nên thử cầm về xem. Vốn dĩ ba viên đạn đã đổi được rồi, còn lại hai viên anh ta đang định thương lượng với Ninh Mông xem có bán lấy tiền được không. Không ngờ lúc này nhìn thấy đĩa thịt sợi vị cá trong tay Ninh Mông anh ta đã quên hết mọi dự định lúc trước. Ngay cả dịch vụ tắm nước nóng được các đồng đội khen hết lời cũng quẳng ra sau đầu, trong đầu anh ta chỉ còn duy nhất một suy nghĩ. Sao món ăn này lại có thể thơm như vậy? Mới ngửi mùi đã thơm thế này rồi, không biết ăn vào có phải cũng ngon như vậy không?
Bạch Ngôn Tài vô thức nuốt ngụm nước miếng, anh ta rất muốn ăn!
"Trong nồi của cô còn có gì nữa sao?" Bạch Ngôn Tài thò đầu vào bếp nhìn dáo dác.
Ninh Mông: "Ừ, còn có sườn kho nữa, nhưng phải chờ một lúc nữa."
Bụng Bạch Ngôn Tài vô cùng phối hợp kêu "ục ục" vài tiếng, anh ta lại nuốt ngụm nước bọt, lâu lắm rồi anh ta chưa được ăn sườn kho. Sau khi tiến vào tận thế, anh ta chưa một lần được ăn món ăn đã từng là món bình thường của nhân loại này.
"Có thể chia cho tôi một ít không?" Bạch Ngôn Tài lại bắt đầu trò chơi gái chùa: "Cô nể tình chúng ta là đồng đội đi, tôi còn vì cô mà đổi lấy đạn nữa. Chẳng phải cô đang rất cần chúng sao? Xin cổ nể tình tôi khổ sở nhọc nhằn mà cho tôi ăn chút đi!"
Hai người nói chuyện một lát thì sườn kho cũng sắp chín, xương sườn đã mềm ngon vừa miệng. Ninh Mông nếm thử thấy rất hài lòng, cuối cùng rắc thêm hành lá thái nhỏ lên trên sườn kho là xong.
Món sườn kho thì càng tuyệt hơn, miếng sườn được ninh nhừ vừa miệng tỏa ra mùi hương nồng nặc. Lâu rồi không được nếm vị thịt, mùi vị vô cùng quen thuộc này khiến Bạch Ngôn Tài nhớ lại hồi nhỏ.
"Thôi được rồi." Tuy cô rất vui vẻ nhưng vẫn tỏ ra bất đắc dĩ.
Bạch Ngôn Tài vùi mặt vào trong khay húp một ngụm lớn. Mùi vị thịt sợi vị cá chua cay nóng hổi vừa miệng vừa chạm vào đầu lưỡi đã kích thích toàn bộ vị giác, khiến từng tế bào trên người đều hô hào muốn nhiều hơn.
Anh ta móc hai viên đạn trong túi tiền ra, nói: "Đây là hai viên đạn cuối cùng của tôi, tôi chỉ có tổng cộng năm viên thôi. Cô chia cho tôi ít cơm tối đi, tôi không muốn hết đâu, chỉ một ít là được rồi, hai viên đạn này là của cô hết."
Ở tận thế, cô đã chịu nhiều chuyện thiệt thòi, ngã một lần lại khôn thêm một lần, vì vậy cô phải cẩn thận với tất cả mọi chuyện.
Ninh Mông khó xử nói: "Anh đến không đúng lúc rồi, hai món này chỉ đủ cho mình tôi ăn thôi, đưa cho anh thì tôi sẽ không đủ ăn."
Cô chia cơm thành hai phần rồi đưa một phần cho Bạch Ngôn Tài: "Tôi nấu ăn rất bình thường, ăn không ngon thì mong anh bỏ qua cho."
Nhìn thấy viên đạn, hai mắt Ninh Mông sáng rực, trong băng đạn của cô có năm viên, thêm vào năm viên cho không này vừa đủ lấp đầy băng đạn luôn.
Bạch Ngôn Tài nghiến răng, mặc dù hơi đau lòng nhưng quả thực sự mê hoặc của đồ ăn ngon quá lớn. Anh ta không phải người tham ăn nhưng tầm này ai mà chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận