Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 159

Bạch Ngôn Tài nói: "Ôi, nhưng nếu như đi vòng từ bên ngoài, chắc chắn sẽ đi không ít con đường oan uổng."

Chú thích: con đường oan uổng: con đường vốn không dùng để đi lại.

Ninh Mông vừa chạy xe vừa nghiên cứu: "Con đường ổn định nhất một chiều cũng không vượt quá một trăm câu, còn trong phạm vị ước hẹn, vì vậy... so với trừng phạt, hao phí xăng nhiều cũng chỉ có thể nhận."

Không thể không nói, con đường bọn họ lựa chọn vẫn không tồi, ven đường cũng không gặp phải xe của quân đội chính phủ, nhưng hôm nay đội cứu viện đi về hướng này ít đến đáng thương, gần như không có, vì vậy sự vắng lặng bên đường khiến cho không khí trong xe tràn đầy sự căng thẳng.

Sau năm mươi phút, bọn họ đến được gần nơi toạ độ.

Ninh Mông dừng xe ở một nơi che khuất, xung quanh ở đây đều có kiến trúc, chỉ cần không phải từ trên lầu nhìn xuống thì rất khó phát hiện tung tích của chiếc xe phòng.

Ba người xuống xe vẫn như cũ để lại Bạch Ngôn Tài ở trên xe.

"Mọi người đừng có đánh nhau với quân đội, hôm nay chúng ta chính là vì cứu người, nhưng nhất định phải cẩn thận một chút." Bạch Ngôn Tài khẩn trương dặn dò nói.

Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là người ra và gần như không có dọn đồ đạc ở bên trong ra, mà là dọn không ít máy móc vào trong.

Một cô gái gửi định vị nằm ở trong một tòa nhà bên cạnh phòng thí nghiệm người ra người vào, thông qua sự khảo sát của bọn họ, cửa vào của toà nhà đó vậy mà lại đối diện cửa vào của phòng thí nghiệm

Rõ ràng bọn họ đã thông báo chuyện máy làm nhiễu tín hiệu lên trên rồi, theo lý mà nói chỉ cần phái người qua đây thảo bỏ những máy làm nhiễu tín hiệu này thì có thể hồi phục tín hiệu rồi, trước khi đến được vị trí lầu ba phát hiện hướng nhìn về phía phòng thí nghiệm zombie biến dị.

Trong mắt ba người đều lộ ra vẻ không hiểu, nhưng mà lúc này không phải là lúc thảo luận những việc này, lần này bọn họ qua đây là vì để cứu người.

Ninh Mông nhìn điện thoại một cái, vẫn không có tín hiệu.

Ninh Mông lắc đầu: "Không được, bên đó nhiều người như vậy, trên người của những người đó đều mang theo vũ khí, lỡ như quân đội nổ súng, một chút đường sống anh cũng không có. Tôi vào trong xem thử, nếu như quả thật tôi làm không được, sẽ ra ngoài cầu xin giúp đỡ."

Cao Thiến cười nói: "Biết rồi."

Ninh Mông đè thấp giọng nói: "Tôi mặc áo choàng ẩn thân qua đó, thời gian một giờ đồng hồ, đủ để tôi cứu người ra rồi."

Điều này kỳ lạ rồi.

Sau khi ba người xuống xe không gấp gáp lập tức đi về phía toạ độ cứu người, mà khảo sát xung quanh một lần.

Nơi này kỳ lạ đến như vậy, lẽ nào không nên xử lý hết đồ ở trong đó ra mới tiến thành nghiên cứu điều tra sao?

Ba người đi vòng qua phía sau toà nhà, phát hiện cửa sổ của toà nhà này đóng chặt, muốn bò vào từ cửa sổ là điều không thể, nếu như cưỡng chế đập vỡ cửa kính cũng sẽ bị người ở gần đó phát hiện, vì để đạt được sự vững vàng, ba người vẫn là lấy phương án của Ninh Mông, do cô mặc áo choàng ẩn thân đi vào trong tìm người.

Hôm nay phía đó đã kéo dây canh gác, gần như có không ít người ra ra vào vào.

Do vào được toà nhà này bắt buộc phải đi qua dây canh gác do phía chính phủ bố trí, Ninh Mông bắt buộc phải ẩn thân mới có thể vào được, nếu không bất cứ lúc nào quân đội cũng có thể nổ súng với người tuỳ ý xông vào, cô sẽ gặp nguy hiểm.

Hướng Dực nói: "Vẫn là tôi đi đi, sức của tôi tương đối lớn, lỡ như đối phương bị thương hôn me, tôi còn có thể cõng người ra."

Cao Thiến suy nghĩ được một cách tốt hơn: "Hay là như vậy, chúng ta vòng qua toà nhà phía sau, nhìn xem có thể tiếp ứng từ phía sau hay không."

Nhưng may mà áo choàng ẩn thân vô cùng tốt, không chỉ có thể che được tầm mắt, ngay cả giọng nói và hơi thở cũng có thể che được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận