Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 211
Lúc này, cửa xe mở ra, bây giờ Ninh Mông mới xuống xe kiểm tra, cô vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là chiếc xe mô tô đó của Lục Tự. Cô vừa nhìn một cái đã thấy trên ổ cắm chìa khóa còn đang có một chìa khóa xe đang cắm.
Anh ta xuống xe gấp gáp như vậy, vậy mà lại không rút chìa khóa ra luôn sao?
Hướng Dực cũng xuống xe nói: "Cả quãng đường anh ta chạy đến tương đối gấp gáp, anh ta đậu xe mô tô ở bên cạnh cây không có dùng chống xe. Tin tức xấu chính là có lẽ anh ta đã gặp phải tình huống gấp gáp gì đó, tin tức tốt là có lẽ anh ta sẽ đi không quá xa."
Cao Thiến hỏi: "Nhưng phía sau này hình như cũng không có nhìn thấy dấu chân gì rõ ràng, tiếp đến phải tìm như thế nào?"
"Trời quá tối rồi, chúng ta vẫn là ở trên xe đợi đi, Hướng Dực anh phái máy không người lái và người máy đến khu vực lân cận để điều tra kỹ càng, nói không chừng sẽ có thu hoạch."
Cuộc tìm kiếm tiếp đến không được thuận lợi như tưởng tượng của mọi người, không chỉ máy không người lái và người máy tìm kiếm lân cận, Bạch Ngôn Tài cũng lái nhà xe chạy lòng vòng gần đó, chỉ là xung quanh gần như không có kiến trúc cũng không có người, ngay cả zombie cũng không thấy.
Hướng Dực hỏi: "Đội trưởng, bên dưới quả thật có zombie, cần công kích phạm vi không?"
Ngay tại lúc này, Ninh Mông vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình mở miệng nói: "Hướng Dực, để người máy trở về lần nữa, bên trong căn phòng vừa nãy, hình như có thứ gì đó."
Nên tất cả mọi người vây quanh lại, không dám tin những gì mình đang thấy trước mắt.
Tìm kiếm xong tất cả các phòng, người máy cũng không phát hiện bất kỳ vết tích người sống nào, tất cả mọi người đều thất vọng, lẽ nào bên dưới ngoại trừ zombie không còn phát hiện khác sao?
Hướng Dực ra lệnh cho robot trinh sát, nó đi rồi về, cảnh tượng ban đầu còn mờ mờ ảo ảo dần trở nên rõ hơn.
Bố cục ở đây tương đối giống với phía bên Hàng Thành, cũng có không ít phòng, bên trong có rất nhiều máy móc cứ giống như phòng thí nghiệm dưới mặt đất vậy, bên cạnh phòng thí nghiệm chính là một dàn máy cực lớn làm nhiễu tín hiệu với công suất lớn.
Khi robot trinh sát từ từ lại gần, Ninh Mông cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đồng tử cô co lại, hít một hơi thật sâu, cố nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: "Hướng Dực, để cho robot đi vào, tiến lại gần hơn một chút."
Ninh Mông: "Để xem thêm, chủ yếu xem phía dưới có người hay không."
Căn phòng được ngăn cách bởi một tấm màng nhựa trong suốt, nhưng cho dù có cách một tấm màng thì vẫn có thể nhìn mang máng bên trong có rất nhiều bể thuỷ tinh khổng lồ, có rất nhiều thứ kì lạ bên trong.
Chẳng trách gần đây không có tín hiệu, thì ra máy làm nhiễu tín hiệu đều ở đây hết rồi.
Vì thế Hướng Dực điều khiển máy không người lái vòng qua những zombie này, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Cảnh tượng vừa nãy thoáng qua, Ninh Mông chỉ nhìn một cái liền cau mày, cô chỉ hy vọng bản thân mình nhìn sai.
Hướng Dực điều chỉnh ống kính, kéo ống kính lại gần, một hình ảnh với độ nét cao hiện ra trước mặt tất cả mọi người, người đó trôi nổi trong bể thủy tinh chứa đầy chất lỏng, mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ, hình ảnh rất rõ ràng, ngay cả lông tơ trên mặt người đó cũng có thể nhìn thấy.
Nếu như Lục Tự không ở đây, vậy sẽ đi đâu chứ?
Chỉ là, nhìn trên màn hình, không ai biết rốt cuộc người đó còn sống hay chết.
Trong lòng mọi người đều có sự phỏng đoán đáng sợ, nhưng không ai dám nói ra, chỉ kho nói ra thì sự phỏng đoán đó sẽ thành sự thật.
Robot đi xuyên qua màng nhựa, đi vào bên trong, sự phỏng đoán của mọi người đều thành sự thật, bên trong bể thuỷ tinh vậy mà có một người ở trỏng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận