Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 230
"Cô bé sao vậy?" Ninh Mông hỏi.
Trong khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một con zombie nhảy ra từ bên cạnh, không ngờ nó lại mai phục trong vườn hoa của khu dạy học, lúc này hai người đang nói chuyện, nó mới nhảy ra tấn công.
Lục Tự nheo mắt lại, một tay bảo vệ Ninh Mông, một tay khác đang định giơ lên thì từ xa đã vang lên một tiếng súng, Đằng Nghiêu đang mai phục ở tầng đối diện nổ súng, phát súng này bắn trúng giữa mày của zombie.
Zombie ngã xuống.
Ninh Mông còn chưa hoàn hồn, Lục Tự lại mỉm cười nhìn về phía Đằng Nghiêu đang nằm ở xa tỏ vẻ biết ơn.
Dường như việc này cũng không đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, Lục Tự bình tĩnh nói: "Khương Tuyết là một người rất quan trọng mà đội cứu viện của chúng tôi đang tìm kiếm, nếu cô nhìn thấy cô bé thì hãy giữ cô bé lại rồi báo cho tôi, cô nhớ cách liên lạc với tôi nhé."
Ninh Mông cảm thấy khó hiểu: "Không phải cô bé ở Nam Thành sao? Tại sao lại đến thành phố Tân Dư?"
Cô lớn tiếng gọi, với khoảng cách từ đây đến bờ sông, lúc này chỉ có cây súng bắn tỉa trong tay Đằng Nghiêu mới có thể sử dụng.
Lúc này, Thẩm Ngôn đang dọn dẹp zombie trong tiểu khu thì nghe thấy tiếng gọi của Ninh Mông, cô ấy lập tức thuấn di đến bờ sông và vớt đứa nhỏ lên.
Các đội viên của đội cứu viện Hỏa Bạn quét sạch zombie trong tiểu khu, Ninh Mông ở trên tầng tình cờ nhìn thấy một người bố dắt theo hai đứa nhỏ, họ bị zombie truy đuổi nên muốn nhảy xuống sông.
Nhưng mà có lẽ là vì kiệt sức hoặc là sợ hãi quá độ, bé trai đã buông lỏng tay bố mình ra, cơ thể nhỏ bé bị dòng nước cuốn trôi.
Sau khi giải cứu bọn nhỏ, đội cứu viện Bắc Hải đi sang trường tiểu học ở bên cạnh, còn Ninh Mông mang theo các đội viên đi sâu vào trong nơi trú ẩn số 18.
"Nơi này không thể ở lâu, anh đưa bọn nhỏ qua sân thể dục ở bên đó, người sống sót đều tập trung ở đó, lát nữa sẽ có xe đến đón mọi người."
"Chuyện khác tôi không tiện nói với cô, nhưng mà xin hãy giúp tôi việc này."
Lúc này, viên đạn của Đằng Nghiêu cũng bắn trúng vào đầu của zombie một lần nữa, cuối cùng nó cũng ngã xuống.
Có lời nhắc nhở của Lục Tự, hiệu suất tiêu diệt zombie biến dị của bọn họ tăng mạnh, bên cạnh nơi trú ẩn số 18 là một con sông, dân cư không có đường lui, một số người cùng đường còn mạo hiểm nhảy xuống sông. Nước sông chảy xiết, không phải ai nhảy xuống sông cũng có thể may mắn bơi sang bờ đối diện, rất nhiều người trực tiếp bị nước sông cuốn đi.
"Ồ... Được rồi."
Đằng Nghiêu giải quyết zombie trên tay rồi qua đây, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, từng viên đạn trong tay anh ta bắn chuẩn xác vào đầu zombie. Mặc dù góc độ này không có cách nào nhắm chuẩn giữa mày của nó, nhưng đập nát đầu của nó cũng là một cách.
Đội cứu viện Hỏa Bạn và đội cứu viện Bắc Hải phối hợp rất tốt, tổng cộng chỉ có bốn mươi người nhưng hiệu quả tiêu diệt zombie biến dị lại cực kỳ cao, giải cứu những người sống sót ở nơi trú ẩn số 18.
"Đằng Nghiêu!"
Nhưng mà sau khi bọn họ tiêu diệt zombie, Ninh Mông tìm khắp trong ngoài của nơi trú ẩn số 18 cũng không thấy bóng dáng của Khương Tuyết.
Người bố nhận đứa nhỏ từ tay Thẩm Ngôn, anh ta sợ đến mức nói năng lộn xộn, nhưng vẫn có thể nhận ra anh ta đang nói cảm ơn.
Thẩm Ngôn dặn dò xong, người đó còn muốn nói gì nữa nhưng mà cô gái xinh đẹp với mái tóc húi cua đã biến mất trong nháy mắt.
Trong lòng cô hơi lo lắng, Khương Tuyết là người đầu tiên mà cô cứu sau khi đến thế giới này, cô không hy vọng cô bé rơi vào nguy hiểm một lần nữa.
Cô rất ấn tượng với cô bé này, bởi vì cô bé nói mẹ của mình bị zombie cắn nhưng vẫn kiên trì ở lại với cô bé vài ngày, ở giây phút cuối cùng mới cố nén bi thương rời đi, đứa nhỏ một mình kiên trì ở lại khu dân cư mới chờ được cứu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận