Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 112

Cánh cổng đóng kín không làm khó được Lục Trác, cậu ấy đã sống trong khu vực ô nhiễm vài năng đã thành thạo các kỹ năng cạy khoá.

Cậu ấy dẫn đầu xuống xe, cửa vừa mở ra Cao Thiến đã đứng canh cạnh cửa, may mà xung quanh không có ai.

"Lạ thật đấy, rõ ràng bảo chỗ này mới bị bỏ hoang mà, sao giờ đến nơi lại thấy hoang vu thế này nhỉ? Trông hoàn toàn không giống dáng vẻ mới bị bỏ hoang chút nào."

"Từ độ cao cỏ dại ở đây, có thể nhìn ra ít nhất đã bị bỏ hoang ba năm rồi."

Lái xe đi vào hoàn cảnh như vậy, cả ba người không hẹn mà cùng căng thẳng, nhất là Ninh Mông.

Vừa tiến vào nhà máy bỏ hoang này cô đã nhớ lại trải nghiệm đi tìm các đội viên bị thương trong nhà máy lần trước và bị đánh lén.

Huống hồ mỗi chỗ trong nhà máy này đều khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái.

Xung quanh đây đều là nhà cao tầng, ở lại trên nhà xe sẽ chẳng tìm được gì cả nên ba người quyết định cầm vũ khí xuống xe.

Cô vừa nói xong Lục Trác đã có phát hiện.

"Lẽ nào vật tư đều được tàng trữ ở đây?" Cao Thiến tò mò hỏi.

Bọn họ không tìm được bất kỳ loại thuốc hay vật tư gì ở đây.

Lối vào đường hầm bí mật bị che lấp bởi cỏ dại um tùm bên trên, nếu không có dấu vết từng bị mở ra e rằng Lục Trác không thể phát hiện ra nó được.

Ba người lần lượt tìm kiếm từng căn phòng một, ở đây có xưởng sản xuất, phòng thí nghiệm, ký túc xá nhân viên, phòng đào tạo, đúng là một nhà máy hoàn thiện. Chẳng qua bụi bằm trên bề mặt đã nói rõ đã lâu rồi không có người đến đây.

Lục Trác nói: "Để em xuống trước cho, bên trong khá chật hẹp, lại là không gian kín nữa, có lẽ không thể dùng súng được. Chị Cao đoạn hậu nhá."

Ninh Mông không biết chức năng bảo vệ trong vòng một trăm mét của nhà xe có hiệu quả hay không nhưng lúc này nhất định phải xuống xe.

"Chúng ta xuống xem thử sẽ biết thôi."

Ba người nhanh chóng tìm khắp ngõ ngách trong nhà máy nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Ba người nhanh chóng ra khỏi xe tiến vào toà nhà, mỗi người được phân một công việc nhất định, Cao Thiến phụ trách cảnh giác ở cự ly xa, Lục Trác am hiểu võ thuật nên cận chiến nên đi đầu, Ninh Mông cầm súng lục theo sát phía sau.

"Các chị mau lại đây xem này, ở đây có một đường hầm thông xuống mặt đất."

Ba người vô cùng thận trọng, Cao Thiến rút con dao găm sau lưng ra.

Ninh Mông nói: "Hay chúng ta gọi điện về công đoàn cứu viện Nam Thành đi, hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Hôm qua cô ấy mới mua con dao găm này của Đằng Nghiêu, dùng tốt hơn nhiều con của cô ấy lúc trước.

Lục Trác mở lối vào đường hầm ra, một cái cầu thang hẹp dài hiện ra trước mặt họ, mỗi lần chỉ đủ cho một người đi xuống.

"Ừ, không thành vấn đề."

Đương nhiên những quyển này được xuất bản trước tận thế, lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ Cao Thiến từng thấy khá nhiều thứ này, chẳng qua cô ấy chưa từng lưu ý đến. Giờ thì khác, cô ấy có một căn phòng nhỏ đáng yêu trong nhà xe khách sạn, cô ấy có thể mang một ít quay về, những lúc nhàn rỗi có thể đọc giải khuây.

Có thể thấy người ở đây rời đi rất vội vàng, rất nhiều tài liệu còn vương vãi dưới mặt đất, một số vật tư thậm chí còn chưa dùng hết.

Dưới đây có xưởng sản xuất, ký túc xá công nhân rồi phòng thí nghiệm không thiếu thứ gì. Thì ra sau khi tiến vào tận thế nhà máy dược này đã chuyển toàn bộ hoạt động xuống lòng đất nên mới có thể kiên trì được năm năm.

Lần này bọn họ đã tìm đúng chỗ rồi, sau khi đi xuống cầu thang, ba người tiếp tục đi lên trước một đoạn thì phát hiện dưới lòng đất rất rộng rãi.

Cao Thiến tình cờ tìm thấy một hòm sách, bên trong toàn bộ đều là tiểu thuyết. .

Ninh Mông được hai người họ bảo vệ chặt kín, cho dù có người hay vật gì kỳ quái xông tới cũng không thể làm hại cô tí nào.

"Mọi người sang đây mà xem này, có mì gói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận