Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 305
Phó Tinh Thành cầm một chồng giấy dày cộm kiểm tra lần lượt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy tên người mà anh ta muốn tìm.
"Đội trưởng, anh có thể cho tôi biết tên của anh ta, tôi tìm giúp anh."
"Không, không cần, anh trích camera giám sát hôm nay ra đi, tôi muốn đích thân kiểm tra."
"Cái này... Chợ có tổng cộng mười hai camera, từ khi mở chợ đến kết thúc tổng cộng năm tiếng, anh muốn xem phần nào?"
"Tất cả!" Phó Tinh Thành không tin tà, anh ta hiểu phong cách làm việc của đội cứu viện, họ ăn gió nằm sương bên ngoài quanh năm, mỗi lần đến một nơi, việc đầu tiên họ làm chắc chắn là bổ sung vật tư, tay có thức ăn, lòng không hoảng sợ.
Trước đó họ gấp rút chạy khỏi Long Xuyên, chắc chắn chưa mua được vật tư gì, hôm nay là phiên chợ mỗi tuần một lần ở Thanh Sơn, họ vừa đến Thanh Sơn, nhất định sẽ đến đây!
Thế nhưng, trong danh sách thẻ thông hành ở chợ, không chỉ không xuất hiện cái tên làm giả thân phận Lục Tự, mà ngay cả bất kỳ người nào trong đội cứu viện Hỏa Bạn cũng không xuất hiện trong danh sách này.
Sĩ quan phụ tá không biết rốt cuộc đội trưởng của mình đang làm gì, hỏi mấy lần mà anh ta cũng không chịu nói, nên anh ấy buộc lòng phải đợi bên cạnh.
"Không đâu không đâu... Có lẽ tôi suy nghĩ nhiều rồi."
Nhưng Phó Tinh Thành xem đến mức hoa cả mắt mà vẫn không thể tìm thấy bất kỳ khuôn mặt quen thuộc nào trong dòng người.
Dù sao gần đây cũng xảy ra rất nhiều chuyện, trong đầu cô ấy toàn là những câu nói mà Lục Tự đã nói, Phó Tinh Thành có quan hệ cá nhân rất tốt với Quý Sâm, liệu anh ta có bố trí thiên la địa võng chờ họ ở Thanh Sơn không?
Anh ta không biết những người trong đội cứu viện Hỏa Bạn, nhưng anh ta đã sớm lấy được thông tin của từng người trong đội cứu việc Hỏa Bạn do Công hội cứu viện Nam Thành tải lên từ hệ thống nội bộ.
Ban đầu Lục Trác cũng chờ ở phòng khách, sau đó phát hiện chờ đợi thực sự khiến người ta rất khó chịu, nên đến phòng huấn luyện cho ra mồ hôi, khi nào trên xe vừa có thời gian thì cậu ấy đều đến phòng huấn luyện, vì vậy, mặc dù bây giờ cậu ấy còn nhỏ, nhưng trông chắc khỏe hơn trước rất nhiều, cánh tay, đùi, eo và lưng đều có cơ bắp.
Chẳng lẽ họ thực sự chịu đựng được sao?
Nhưng dường như tâm trạng lo lắng có thể lây lan, Tạ Tử cũng cảm thấy căng thẳng đôi chút, nên đi đến quầy rượu rót một ly rượu whisky nhỏ cho mình và Cao Thiến.
Những thông tin này đều có hình ảnh của họ, và hình ảnh được camera giám sát ghi được khi nhập thông tin. Chỉ cần tìm được một người trong số họ, thì có thể chứng minh tất cả họ đều đang ở thành phố Thanh Sơn ngay lúc này.
Phó Tinh Thành không tin tà, anh ta lại bắt đầu kiểm tra những hình ảnh mà camera giám sát quay được ở chợ.
Lúc này Cao Thiến đang ngồi trong phòng khách của nhà xe, khi Bạch Ngôn Tài vừa đi, cô ấy lại thấy hơi lo lắng.
Chưa được bao lâu, hệ thống hiện lên nhắc nhở.
"A a a a, rốt cuộc họ đi đâu rồi?"
[Có một nhóm trẻ em đã tiến vào phạm vi đóng quân của nhà xe. ]
"Uống chút rượu, thả lỏng một chút, đội trưởng không cho chúng ta đi theo là đúng, có Thẩm Ngôn ở đó, cô ấy có thể dịch chuyển tức thời, chúng ta đi theo cũng không giúp được việc gì."
Tâm trạng Ninh Mông vẫn khá ổn định, cô tin tưởng năng lực của hai người này, nếu có ai có thể làm được chuyện này thì chỉ có thể là Bạch Ngôn Tài, kỹ năng xã giao của anh ta cô đã từng chứng kiến.
Ninh Mông:???
Thấy một nhóm trẻ em ôm đủ các thứ trong tay, đi tới bãi đậu xe, rồi đến khoảng trống phía trước nhà xe, để đồ đạc xuống rồi rời đi.
Lúc này Cao Thiến cũng nghe thấy động tĩnh, đứng trước cửa sổ sát sàn của nhà ăn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trẻ em?
Bạn cần đăng nhập để bình luận