Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 10: Cách Tốt Nhất Để Hủy Diệt Một Bài Hát

Rất nhiều người cũng không nghĩ tới «Sinh Như Hạ Hoa» lại có tác động lớn đến như vậy. Chỉ mới có ngày đầu tiên mà nó liền nghịch tập cả Huyến Lạn Ngân Hỏa!

Vào thời điểm mọi người bắt đầu chú ý đến cái tình huống này, thì trong nhóm của các công ty chuyên nghiệp nhất thời đều đã náo nhiệt lên.

"Tinh Mang top 2? !!"

"Chống nạnh vài năm liền hùng khởi tại một ngày ư? !! Tình huống này của Tinh Mang chính là từ dưới đáy bắn ngược lên top trong truyền thuyết a!"

"Các vị đừng quên là vị đệ nhất kia thuộc về tình huống đặc biệt! Nếu bỏ một cho hai thì « Sinh Như Hạ Hoa » đã coi như là hạng nhất của năm nay rồi đó!"

"Bỏ một cho hai lên sao?"

"Ta thấy không cần bỏ một cho hai lên đâu, vì còn có một cái tình huống mà khả năng mọi người cũng không phát hiện ra. Mặc dù vị đệ nhất kia xa xa dẫn trước, nhưng luận về tốc độ tăng lượng mua thì dường như bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » này của Tinh Mang đã cao hơn một chút, ý vị như thế nào thì ta nghĩ tất cả mọi người đã biết rõ rồi."

Mỗi công ty đều có số liệu để thấy rõ.

"Ý ngươi là gì?"

"Tóm lại các vị cứ chuẩn bị tốt băng ghế nhỏ cùng với hạt dưa đi, vì cuối tháng này khả năng sẽ có cơ hội nhìn một trận thần tiên đánh nhau đó! Thật thú vị a! Ta vốn tưởng rằng Sa Hải sẽ đăng đỉnh, nhưng năm nay họ sẽ phải hoài niệm rồi đây!"

"..."

Lúc đó, vị ca sĩ Tằng Nghị của Huyến Lạn Ngân Hỏa từng xếp hạng thứ hai kia đang ăn cơm ở bên ngoài cùng với Người viết ca khúc Lý Đạt.

Bữa cơm này đã đủ quẹt ra hai ngàn đồng trong thẻ tín dụng.

Cua Đại Đế Vương đang giương nanh múa vuốt ở trên bàn, biểu thị ra uy vũ khi còn sống. Bữa cơm này đã chú thích rõ:

Đây là bữa tiệc ăn mừng!

Kết quả là mới ăn cơm được một nửa thì Tằng Nghị liền tiếp tới điện thoại thông báo từ công ty, là « Bạch Dương Tọa » đã bị rớt xuống hạng ba.

Giờ khắc này, Cua Đại Đế Vương trong chén bỗng nhiên không còn ngon nữa.

Tằng Nghị có chút mờ mịt mà nhìn Lý Đạt như đang hỏi: Ta thứ 2 cơ mà? Vừa mới nãy ta còn ở hạng thứ 2 nhưng giờ thì đã đi đâu rồi?

"..."

Người viết ca khúc Lý Đạt không nói gì, mà anh chỉ là yên lặng lấy điện thoại di động cùng với tai nghe ra để đem « Sinh Như Hạ Hoa » nghe qua một lần.

Nghe xong!

Lý Đạt thừa nhận mình đã có một chút tinh tướng. Vì thời điểm Tân Duệ Bảng mở ra thì anh đã đạt hạng 2 bảng danh sách, nên anh chỉ nghe bài hát hạng nhất, chứ căn bản anh liền không có hứng thú mở ra bài « Sinh Như Hạ Hoa » xếp hạng thứ ba.

Ai sẽ đi chú ý thứ hạng không bằng chính mình chứ?

Nhưng sau khi nghe xong bài hát này, tâm tình của Lý Đạt liền trở nên phức tạp. Đồng thời anh click xem ca khúc xếp hạng nhất của Tân Duệ Bảng, rồi sắc mặt anh bỗng nhiên có chút dữ tợn nói: "Tất cả đều phải chết!"...

Ở trong ký túc xá của công ty Tinh Mang lúc này.

Mọi người đều quan tâm đến xếp hạng của Tôn Diệu Hỏa, và tất nhiên sẽ chú ý tới việc «Sinh Như Hạ Hoa» vọt tới hạng nhì trên bảng danh sách trước tiên.

Một tên đột nhiên đứng dậy la lên: "A! !! Chúng ta lại hot lên rồi! !!"

Khó trách được hắn, bởi vì bên trong nghề vẫn một mực lưu truyền các đại Khúc Phụ trong Truyền Thuyết, thậm chí có rất nhiều ca sĩ xuất đạo đều dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật để nói:

"Ta nguyện ý làm chó cưng cho khúc Phụ này a!"

Thì ra khi gặp phải khúc phụ quá trâu, thì đúng thật là đến con chó bên trong phòng thu âm cũng có thể phát hỏa!

Tôn Diệu Hỏa vẫn một mực khát vọng mình được xuất đạo, nhưng rõ ràng là anh ta chỉ mơ mơ màng màng mà bị người đại diện kéo qua tới trình bày một bài hát, rồi lại mơ mơ màng màng mà ca hát theo như yêu cầu. Nhưng ai ngờ xảy ra việc không thể giải thích được là anh ta đã vọt tới hạng hai của Tân Duệ Bảng. Khiến cho anh trở thành một trong các ca sĩ nổi bật nhất của toàn bộ Tân Nhân Quý!

Phía dưới là một loạt các đề cử liếm chó.

Tôn Diệu Hỏa đang suy tư, nếu như anh ta bỏ lại cái gọi là liêm sỉ, thì lần sau khi gặp lại Lâm học đệ, anh phải xưng hô như thế nào đây?...

Cùng lúc đó, tại học viện nghệ thuật Ma Đô.

Lâm Uyên đang ở thư viện đọc sách mà không để ý đến tất cả sự việc đang diễn ra bên ngoài, bên tai anh bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh nhắc nhở dễ nghe và thanh thúy của hệ thống:

【 Chúc mừng kí chủ có tổng danh vọng vượt mười ngàn! 】

【 Khen thưởng danh vọng vượt mười ngàn: Năm năm tuổi thọ! 】

【 Khen thưởng danh vọng vượt mười ngàn: Ba cái Thanh Đồng bảo rương! 】

【 Khen thưởng danh vọng vượt mười ngàn: Một cái bạch ngân bảo rương! 】

Danh vọng vượt mười ngàn rồi sao?

Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn cái bảng thực tế ảo hiện lên kiểu chữ ánh sáng, tâm niệm anh khẽ động và thấy được trước mắt số liệu của mình:

【 Tuổi tác: 19 】

【 Tuổi thọ: 27 】

【 Hội họa: 45 】

【 Văn học: 105 】

【 âm nhạc: 12580 】

【 Tổng hợp: 12730 】

Giá trị danh vọng của Hội họa cùng văn học đều không có thay đổi.

Giá trị danh vọng của âm nhạc lại tăng vọt một mảng lớn, trực tiếp vượt qua mười ngàn, hiển nhiên là do thành tích của « Sinh Như Hạ Hoa » mang đến.

Trọng yếu nhất chính là tuổi thọ của anh tăng lên năm năm.

Bây giờ tuổi thọ của Lâm Uyên đã đạt đến 27 năm. Mặc dù trước mắt chỉ nhiều hơn năm năm tuổi thọ, nhưng cái này đã có thể để cho Lâm Uyên tạm thời rời ra uy hiếp của cái chết.

Lâm Uyên tự hỏi trong lòng: "Hệ thống, lần sau tôi muốn tuổi thọ gia tăng thì cần bao nhiêu danh vọng?"

Hệ thống trả lời: "Thân thể Kí chủ mắc phải tuyệt chứng, trên lý thuyết mà nói là không thể trị khỏi bệnh được. Cho nên để chữa trị cho kí chủ, hệ thống đã vận dụng tới toàn bộ kỹ thuật y tế đẳng cấp cao nhất vũ trụ để tiến hành sửa đổi đối với thể chất của kí chủ, vì vậy yêu cầu danh vọng sẽ càng ngày càng cao. Nếu kí chủ muốn được hệ thống chữa trị lần kế tiếp, gia tăng tuổi thọ cho mình, thì số danh vọng yêu cầu là..."

"Một trăm ngàn sao?"

Hệ Thống: "một triệu!"

Lúc này Mặt Lâm Uyên nhất thời liền đen. Từ khi hệ thống nói ra một đám lời nói nhảm thì hắn liền biết mơ hồ, là để được gia tăng tuổi thọ thì yêu cầu danh vọng khẳng định sẽ rất cao. Nhưng hắn không nghĩ tới là nó sẽ cao tới như vậy.

Quá khó khăn a!

Một trăm ngàn cũng còn không được!

Chứ còn dám nói muốn đến một triệu a!

Lâm Uyên cảm thấy có chút tức giận mà nói: "Chẳng lẽ ta còn phải phát hành một trăm cái ca khúc có cấp bậc « Sinh Như Hạ Hoa » sao?"

Hệ thống giải thích: "Kí chủ không cần lo lắng! Trước mắt « Sinh Như Hạ Hoa » chỉ cung cấp cho kí chủ hơn mười ngàn danh vọng, nhưng cái này không có nghĩa là bài hát này chỉ có thể cung cấp cho kí chủ từng đó danh vọng, mà sau này chỉ cần ca khúc này còn tồn tại những người nghe mới thì danh vọng của kí chủ liền sẽ không ngừng đề cao. Trên lý thuyết mà nói, danh vọng của kí chủ sẽ tăng lên càng ngày càng nhanh. Một triệu danh vọng kia nhìn như rất nhiều, nhưng thực ra cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi."

Lâm Uyên dùng sức mà chớp chớp con mắt, cười to một tiếng trong lòng "Ha ha ha" để đón nhận sự thật này. Hắn mơ hồ có cho mình một cái ý nghĩ, chỉ cần sau này hắn sáng tác ra thật nhiều tác phẩm để tên tuổi Tiện Ngư càng ngày càng lớn, không ngừng hút người tới chú ý, vậy thì danh vọng của hắn tự nhiên cũng sẽ theo đó mà trở nên nhiều hơn. Dĩ nhiên cái này cũng cần chính mình không ngừng cố gắng tạo ra các tác phẩm mới có thể kiếm được danh vọng.

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên có chút mong đợi mà nhìn về phía bốn cái bảo rương bên trong kho hàng. Hắn không biết có thể mở ra thứ gì tốt không?

Không do dự gì mà Lâm Uyên trực tiếp mở ra hai cái Thanh Đồng bảo rương trước. Về phần cái Thanh Đồng bảo rương thứ 3 thì anh quyết định tạm thời để lại.

【 Thanh Đồng bảo rương mở ra: Lấy được bài hát « Cá Lớn » 】

【 Thanh Đồng bảo rương mở ra: Lấy được bài hát « Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc » 】

Xem ra hệ thống cũng biết là ở cái Tần Châu "quê hương của âm nhạc hương" này, thì khen thưởng liên quan đến âm nhạc là có giá trị cao nhất, cho nên đồ vật mở ra từ Thanh Đồng bảo rương trên cơ bản đều liên quan tới âm nhạc.

Lâm Uyên nói: "Bạch ngân bảo rương cũng mở ra đi."

Ngay sau đó, Lâm Uyên cảm thấy trước mắt thoáng qua một đạo quang mang:

【 Bạch ngân bảo rương mở ra: Đạt được ca khúc Đàn dương cầm « Hôn Lễ Trong Mơ » 】

Mở ra Bạch ngân bảo rương còn mang hiệu ứng cơ à?

Tuy nhiên phần thưởng này quả thật không tệ, lại chính là « Hôn Lễ Trong Mơ » !

Giá trị của cái khúc Đàn dương cầm này cao hơn rất nhiều so với các ca khúc mở trước, vì dù sao đây cũng là một trong các tác phẩm tiêu biểu của đại sư Đàn dương cầm Richard Clayderman vào kiếp trước của hắn. Có vô số người thích ca khúc kinh điển này!

Khó trách tại sao nó lại ở bên trong bạch ngân bảo rương.

Nếu như hắn tìm cơ hội để tuyên bố ra ngoài bài hát Đàn dương cầm mà ai cũng khoái này, thì hắn liền có thể cho mình tăng lên không ít danh vọng rồi.

Lâm Uyên hết sức mong đợi

Tuy nhiên hắn không thể phát hành nó một cách qua loa được.

Giống như « Sinh Như Hạ Hoa » muốn thành công thì vẫn cần phải mượn tài nguyên của công ty Tinh Mang. Nếu như không có một cái công ty tốt hoặc là một cơ hội tốt, thì hiệu suất đạt được danh vọng cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên bỗng nhiên có một nghi vấn mà tự hỏi: "Nếu như mình không công khai thân phận phát hành tác phẩm chân thật của mình, thì giá trị danh vọng mà mình đạt được có thể bị suy giảm hay không nhỉ?"

Dường như Hệ thống cũng lười đánh chữ mà nó trực tiếp dùng giọng nói cơ giới không chút tình cảm nào để trả lời ở trong đầu Lâm Uyên: "Không biết! Như cái thân phận Tiện Ngư này, bản thân nó đã chỉ hướng vào kí chủ, vì vậy dù cho kí chủ có ở trước màn hay là ẩn ở phía sau màn thì đều giống nhau."

Ra là vậy!

Giống như câu "bạn tốt nhất của Giản Dịch cùng Hạ Phồn". Cái câu này miêu tả chính là chỉ hướng về phía mình. Chỉ cần cái hướng cuối cùng không có vấn đề là được.

Lâm Uyên tự nghĩ là thế nào mình lại có chút giống thực thể bí ẩn Cthulhu nhỉ?

Lâm Uyên lại hỏi: "Để tạo thành danh vọng thì tiêu chuẩn cụ thể là gì?"

Hệ thống trả lời: "Cái gọi là danh vọng chính là lượng công nhận từ công chúng đối với tác phẩm. Bởi vì công chúng thưởng thức « Sinh Như Hạ Hoa » xuất phát từ nội tâm, cho nên khi cái bài hát này được công chúng yêu thích thì sẽ chuyển hóa thành giá trị danh vọng. Cụ thể tác phẩm có thể chuyển hóa ra bao nhiêu giá trị danh vọng thì phải xem trình độ yêu thích của công chúng đối với tác phẩm."

"Ồ!"

Lâm Uyên lần đầu tiên ăn được thơm ngọt từ danh vọng, cho nên hắn lại càng để ý thêm đối với cái này. So với việc khổ cực đi làm nhiệm vụ, thì quả nhiên khen thưởng từ danh vọng mới là thơm nhất.

Đương nhiên rồi!

Vì thịt muỗi cũng là thịt mà!

Lâm Uyên sẽ không bởi vì khen thưởng chỉ có một Thanh Đồng bảo rương mà ghét bỏ, do vậy cái gì liên quan tới nhiệm vụ thì Lâm Uyên vẫn phải cố hết sức để hoàn thành.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Uyên bỗng nhiên vang lên.

Anh mở ra xem thì thấy lại là nhóm tập thể @ của lớp học.

Một người trong nhóm @All, phụ trách bài chuyên ngành là Hoàng lão sư lên tiếng: "Các vị bạn học, cuối tuần này sẽ có thêm một cái đại đề mục liên quan tới âm nhạc a! Các ngươi đều biết ca khúc « Sinh Như Hạ Hoa » rồi phải không? Mời mọi người làm chuẩn bị trước thời hạn. Từ góc độ Soạn nhạc hãy tìm ra nguyên nhân trọng điểm khiến cho bài hát này thành công! Đây là đề mục do lão sư ta đặt, vì ta cảm thấy được là lần sau nó nhất định sẽ ở bên trong đề thi!"

Lúc này trong nhóm nhất thời là một mảnh gào thét bi thương.

"Không nên đâu Lão sư!"

"Lão sư à! !!"

Lão sư: "Đây là bài hát mà ta thích nhất gần đây!"

Học sinh: "Cho nên đây cũng là một ca khúc chuyển từ thích đến thi sao?"

"Các vị, ta đã có thể tuyên bố trước thời hạn, ta không thích nghe bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » nữa rồi."

Nhưng người thích bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » này còn rất nhiều a.

Mà Lỗ Tấn đã nói qua: "Ở nơi có học sinh hệ âm nhạc, biện pháp tốt nhất để hủy diệt một ca khúc chính là để cho bài hát này trở thành bài tập."

Lâm Uyên bây giờ thì lại rất cao hứng.

Hắn ngược lại với các bạn học trong lớp vì hệ thống cũng không thể khấu trừ đi số danh vọng đã cung cấp cho anh.

Về phần sau này bọn họ có còn thích « Sinh Như Hạ Hoa » hay không thì Lâm Uyên cũng không quan tâm.

Bởi vì phía sau hắn vẫn còn có các bài hát còn lại cơ mà.

Hơn nữa Lâm Uyên rất có lòng tin đối với đề thi này, bởi vì thời điểm hệ thống cung cấp ca khúc thì đồng thời nó cũng cung cấp thêm tài liệu cảm hứng sáng tác để tham khảo.

"Bài tập là bài hát kia sao?"

Số lượng thông báo tin nhắn trong nhóm mới nửa phút liền đã 99+ rồi.

Có một ít học sinh xuất hiện chậm nhưng lại kéo xuống nên chỉ có thể truy hỏi các đồng học trong nhóm.

"Ai hỏi lại về « Sinh Như Hạ Hoa » là muốn chết a!"

Đây là câu trả lời tới từ Trưởng Nhóm, tuy cách cái màn ảnh mà cũng có thể cảm nhận được oán niệm từ cậu ta, vì thế cậu ta còn cố ý bổ sung một câu: "Ta ghét Tiện Ngư!"

"Thêm ta một!"

"Thêm ta hai!"

"Thêm ta ba!"...

Lúc này đội ngũ lớp học thập phần đoàn kết.

Lâm Uyên chỉ biết đánh chuỗi im lặng tuyệt đối, vì nếu bây giờ hắn cưỡng ép phá hư đội hình, thì hắn cảm thấy sẽ bị những người này nhằm vào đả kích. Ngay sau đó hắn lại bình thường trở lại mà tự nhủ:

Kẻ bị mọi người ghét chính là Tiện Ngư, còn Lâm Uyên tôi đâu có quan hệ gì đâu nè!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận