Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 144: Đã Xử Lý Xong
Lúc đi ngang qua phòng làm việc tầng hai, các nhân viên ban soạn nhạc thấy nàng đi một mình.
Bọn họ phát hiện đại biểu trụ sở chính không theo cùng, vì vậy rối rít hướng Cố Đông hỏi thăm.
"Người đi đâu rồi?"
"Giờ này đã tan việc?"
"Quá bá đạo, công ty nói đến là đến nói đi là đi, không hổ là đại thần từ trụ sở chính, căn bản không coi chi nhánh công ty chúng ta ra gì."
"Vị đại biểu này có lai lịch gì vậy?"
"Nhìn thật trẻ tuổi, được việc không hả?"
"Miệng chưa mọc lông làm việc không chín chắn, muốn cứu công ty chúng ta, phái một người làm sao đủ."
"Hắn là ai vậy?"
"..."
Cố Đông nhìn mọi người một lượt: "Máy tính trước mắt, di động trong người, các ngươi tự lên mạng tra một chút: Tiện Ngư, tiện trong hâm mộ ghen ghét... ngư trong sashimi!"
"Thật giống như từng nghe qua?"
Có người nghi ngờ mở miệng.
Mọi người rối rít lấy điện thoại di động ra.
Bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, địa vực văn hóa cũng không giống nhau, cho nên tin tức mọi người tra được đều tương đối sơ lược, nhưng chút thông tin này cũng đủ khiến rất nhiều người kinh ngạc:
"Nhạc sĩ vương bài?"
"Ta lần đầu tiên thấy nhạc sĩ vương bài trẻ như vậy, chẳng lẽ đây chính là thiên tài trong truyền thuyết? Chậc chậc, người trẻ tuổi này chắc cũng có vài phần bản lĩnh."
"Nói nhảm, bằng không có thể được phái sang đây làm đại biểu à."
"Nhưng, hắn hình như mới vừa thành tựu kim bài liền bị phái đến chi nhánh bên này của chúng ta, sao tổng công ty không đưa một vị kinh nghiệm già dặn sang đây?"
"Có thể do năng lực của hắn rất mạnh?"
"Năng lực có mạnh hay không ta không biết, ngược lại cái giá thật lớn, mới tới ngày đầu tiên liền trốn việc. Nhưng người ta dù sao cũng là đại biểu tổng công ty, cùng cấp bậc với giám đốc chi nhánh, không ai quản được rồi, giám đốc xem chừng cũng không dám quản, công ty còn trông cậy vào hắn xử lý hòa hoãn cục diện một chút đây."
"Chờ một chút, hắn là tác giả «Cá lớn»?"
"Bài hát này cũng thành Hit tại Tề Châu, ca khúc ấn tượng của «Ngư Long Vũ», chẳng lẽ tổng công ty đưa hắn sang vì cảm thấy hắn đã có kinh nghiệm một lần hợp tác với bên này thành công?"
"..."
Đám người thảo luận sôi nổi.
Cố Đông đi lên tầng ba.
Sau khi tiến vào phòng làm việc của giám đốc, nàng hô: "Ba..."
Cố Cường Vận bất mãn nói: "Nhắc bao nhiêu lần, ở công ty gọi ta là giám đốc."
"Giám đốc ba ba?"
"Ta sao nghe không được tự nhiên?"
"Giám đốc Cố!"
"Ừ, có chuyện gì?"
Cố Cường Vận có chút khẩn trương hỏi: "Lâm đại biểu đối với chỗ ở có hài lòng không?"
"Chỗ ở thì hài lòng." - Cố Đông buồn bực nói:
"Nhưng ba không cảm thấy hắn quá ngông cuồng sao? Mới tới ngày đầu tiên, họp giới thiệu nhân viên công ty cũng không muốn, thiệt thòi con ngày hôm qua còn chịu khó lau dọn văn phòng cho hắn, ba không tranh thủ tuyển nhân viên vệ sinh thật sao?"
"Không được." - Cố Cường Vận nói:
"Công ty đang khó khăn, thuê nhân viên vệ sinh không phải tăng chi tiêu sao, ngươi và nhân viên phân công nhau trực nhật là được, chính ta không phải cũng tự dọn dẹp phòng giám đốc sao, cũng không bắt ngươi dọn phòng vệ sinh."
Cố Đông: "..."
Mặt Cố Cường Vận không rõ vì tuổi tác hay suy nghĩ nhiều, nếp nhăn chằng chịt dúm dó, nhưng trong mắt có một tia hi vọng: "Có Lâm đại biểu tới đây, sau này hẳn có thể giúp chúng ta hóa giải một ít áp lực..."
"Ba nghĩ nhiều rồi." - Cố Đông nhớ tới chuyện lúc nãy:
"Con lấy hợp đồng đặt hàng cho hắn xem, cho rằng hắn muốn nhiệt tình làm việc, kết quả hắn nhìn cũng chưa từng nhìn liếc mắt liền kêu muốn về chỗ ở, có khi bây giờ đã quên luôn chuyện đơn đặt hàng rồi."
"Bây giờ quên cũng không trọng yếu, lúc khác chúng ta nhắc nhở hắn là được."
Bây giờ Cố Cường Vận thực sự coi Lâm Uyên thành cọng rơm cứu mạng: "Hơn nữa không phải ngươi nghe ngóng từ bằng hữu bên Tần Châu sao, nói hắn ở bên kia vẫn có đủ danh tiếng, dẫu sao cũng là nhạc sĩ vương bài mà."
"Cố giám đốc ơi." - Cố Đông thở dài:
"Nhưng hắn dù sao vẫn đang đi học đấy, hơn nữa còn vừa mới đạt được thành tựu nhạc sĩ cao cấp thôi, không phải loại cao thủ có kinh nghiệm phong phú mà ngài trông ngóng đâu! Ngài cảm thấy hắn tới là vì giải quyết công việc của chi nhánh chúng ta?"
Cố Cường Vận đứng ngồi không yên: "Ý ngươi là..."
Cố Đông nhún vai, giống như đã buông xuôi nhận mệnh: "Làm sinh viên, hắn một tuần có thể tới bên này làm việc hai ngày nghỉ đã là không tệ rồi, trao đổi sinh học nghiệp vốn bận rộn, cho nên bây giờ con hoài nghi hắn không phải tới chi nhánh công ty chúng ta hỗ trợ, chỉ là đơn thuần lấy thân phận trao đổi sinh, tới Tề Châu đi học."
"Hẳn là như vậy..." - Cố Cường Vận nhớ lần trước lão Chu gọi điện thoại, liên hệ với tình huống trước mắt, đại khái cũng nghĩ tới việc này:
"Nói cách khác, tổng công ty vốn không có ý định để ý tới chúng ta, chỉ là trùng hợp xuất hiện một nhạc sĩ vương bài muốn tới Tề Châu làm trao đổi sinh, vì vấn đề mặt mũi, liền an bài cho đối phương một thân phận đại biểu. Tóm lại chính là, nếu rảnh có thể nhân tiện xử lý công việc bên chi nhánh công ty một chút?"
"Đại khái đây chính là chân tướng, cho nên con khuyên ba cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn." - Cố Đông có chút khổ sở nói.
Nàng không đành lòng tiếp tục đả kích cha mình.
Trao đổi sinh cũng chỉ học hết một năm sẽ rời đi, thời gian trước sau cộng lại còn chưa tới một năm.
Thời gian ngắn như vậy, ngoài học tập còn tiện tay cứu sống một công ty sắp đóng cửa?
Chuyện này căn bản không thực tế.
Nếu như hắn ở bên này lâu thêm vài năm, ngược lại có vài phần hi vọng.
"Đổi góc độ khác suy nghĩ một chút, Lâm đại biểu dù sao cũng là nhạc sĩ cao cấp, thời gian một năm học, coi như hắn giúp giải quyết một ít đơn, cũng đủ cho chúng ta chống đỡ một chút."
Cố Cường Vận vẫn nỗ nực khiến bản thân lạc quan hơn.
Cố Đông cố gắng nặn ra một nụ cười an ủi, sau đó xoay người đi.
Cố Cường Vận hô: "Chờ một chút, ngươi không phải có phương thức liên lạc của Lâm đại biểu sao, kéo hắn vào nhóm chat công ty đi, để cho hắn làm quen với mọi người."
"Đã biết."
Cố Đông lấy điện thoại di động ra, đem Lâm Uyên kéo vào nhóm.
Trong nhóm tổng cộng có 125 người, Lâm Uyên vào thành 126.
"Hoan nghênh!"
Cố Cường Vận vừa thấy Lâm Uyên vào nhóm, lập tức bắt đầu phát hồng bao, đầu tiên đưa vào 100 đồng...
Cắn răng, Cố Cường Vận đổi thành 300, sau đó đem hồng bao phát ra.
Mọi người rối rít giật lì xì.
Click vào thông tin mới ngạc nhiên phát hiện, người tốc độ tay nhanh nhất bất ngờ chính là Lâm Uyên!
Mặc dù hắn cướp chỉ được hai phần tiền.
"Hoan nghênh!"
"Hoan nghênh!"
Trong nhóm những người khác đều copy paste câu "Hoan nghênh"...
"Cám ơn."
Lâm Uyên lễ phép đáp lại mọi người một câu, sau đó @giám đốc Cố Cường Vận: "Có thể mau chóng tiếp hợp đồng mới không?"
Cố Cường Vận ngớ người ra.
Nói thế nào đây, công ty nát của chúng ta lấy đâu ra đơn đặt hàng mới. Chỉ những đơn còn tồn đến giờ, vẫn là mấy tháng trước chật vật mới kéo về được, hơn nữa mắt thấy sắp phải hủy đơn rồi, dù sao bây giờ tổng công ty không quá để ý tới chúng ta.
"Haiz..."
Phòng làm việc bên cạnh.
Cố Đông thở dài.
Cố Cường Vận cũng không dám tức giận, chỉ là cẩn thận từng li từng tí @Lâm Uyên trả lời: "Lâm đại biểu, đơn đặt hàng mới có thể nói chuyện sau, sự tình vẫn nên làm từng bước một, trước tiên cần phải xử lý xong các đơn đặt hàng còn tồn đọng, trên tay ngươi có một hợp đồng, ngươi không ngại xem qua trước một chút."
Lâm Uyên: "Xử lý xong rồi."
Lâm Uyên nhắn xong, trong nhóm hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhóm chat yên tĩnh bao lâu, Cố Cường Vận liền trầm mặc bấy lâu.
Hắn nhấp nhổm nửa ngày, sau khi nhìn kỹ, đem chữ cái cùng dấu câu soi xét nhiều lần, mới chắc chắn Lâm Uyên nhắn đúng là:
Xử – lý – xong – rồi.
Giờ khắc này, Cố Cường Vận dù tốt tính đến đâu, cũng rất muốn hỏi Lâm Uyên một câu:
Đại ca, ngươi có phải là đang chơi ta hay không? Lừa bịp ta vui lắm sao?
Từ khi ngươi trốn việc chạy về đến giờ mới bao lâu, có lẽ đủ thời gian ta đi vệ sinh vài lần, còn phải không tính lúc ta táo bón.
Kết quả ngươi nói với ta, cái hợp đồng đặt hàng công ty ta giằng co mấy tháng...
Ngươi đã xử lý xong?
Bạn cần đăng nhập để bình luận