Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 182: Có Tiện Thì Hóa Vàng Mã
Người ở chi nhánh công ty bên này cơ bản đều đã về hết.
Mọi người muốn cùng người nhà thương lượng một chút, dù sao có một số người sau này cũng muốn làm việc ở trụ sở chính của Tinh Mang.
Mà chuyện này cũng khiến nhiều người trong chi nhánh công ty không muốn tiếp tục công việc.
Lâm Uyên gần đây cũng giống như vậy, không nhận bất kỳ công việc gì, bởi vì quá trình nâng cấp, đổi mới của hệ thống vẫn chưa kết thúc, bảo rương của hắn cũng không có cách nào mở ra, chứ nói gì chức năng chế tác riêng của hệ thống.
Trên thực tế.
Không chỉ có chi nhánh công ty, mà bây giờ hầu như tất cả mọi người, tầng tầng lớp lớp trong xã hội đều không muốn làm việc.
Hiện tại, các nghiệp giới đang bận đào người và tái cơ cấu tổ chức, chỉ khi nào tình hình ổn định lại, thị trường cạnh tranh khốc liệt mới có thể chính thức bắt đầu.
Một thân nhẹ nhàng, cảm giác cũng không tệ.
Lâm Uyên an tĩnh hưởng thụ lần cuối cảm giác trong khuôn viên trường học ở Tề Châu.
Qua tháng mười hai, trong lớp Lâm Uyên lại chuyển tới một học sinh mới.
Việc này thật sự rất không khoa học.
Học kỳ cũng sắp kết thúc rồi, vẫn còn có người chuyển trường sao?
Nhưng việc đó vẫn xảy ra, hơn nữa lúc học sinh mới chuyển đến lớp học, Lâm Uyên phát hiện bản thân còn quen biết đối phương —
Cố Tịch?
Lâm Uyên nhớ mang máng, Cố Tịch hình như là sinh viên hệ nhạc khí, tại sao thời gian này lại chuyển tới Tề Nghệ?
Hơn nữa là chuyển đến hệ soạn nhạc?
Lâm Uyên cảm thấy rất hiếu kỳ.
Ngược lại với sự hiếu kỳ của Lâm Uyên, các bạn trong lớp học lại cảm thấy rất hưng phấn.
Nhất là sau khi nghe chủ nhiệm giới thiệu:
" Cố Tịch là sinh viên hệ nhạc khí ở Tần Nghệ, đồng thời còn là một thiên tài dương cầm, nàng cũng không phải trao đổi sinh, chỉ là cảm thấy hứng thú đối với soạn nhạc, cho nên mới chuyển tới trường học của chúng ta."
Lão sư không giải thích cặn kẽ về cách Cố Tịch chuyển trường, nói chung là có vài người có thể chuyển trường thông qua các mối quan hệ đặc biệt.
Lão sư kể lại những thành tựu của Cố Tịch. Cũng không ai tìm hiểu sâu về vấn đề này, mọi người chỉ biết là trong lớp vừa xuất hiện một nữ thần dương cầm với dung mạo xinh đẹp!
Một số nam sinh đều rung rinh nhảy nhót trong lòng.
Về phần nữ sinh, các nàng thậm chí không sinh nổi lòng ghen tỵ.
Khi khoảng cách giữa người với người quá lớn, ghen tỵ có lẽ là điều không có ý nghĩa.
Đối mặt với một nữ sinh trong truyền thuyết như Cố Tịch, các bạn nữ cũng chỉ có thể hâm mộ.
Vừa tan học, không ít nam sinh chỉnh trang tút tát ngoại hình, chuẩn bị tiến đến bắt chuyện, làm quen.
Nhưng mà, mọi người còn chưa kịp hành động, Cố Tịch đã hành động trước một bước, trực tiếp đi về phía Lâm Uyên.
Thời khắc này, rất nhiều nam sinh tan nát cõi lòng. Các nữ sinh như chung một kẻ thù.
Nhưng mọi người cũng không quá kinh ngạc, Lâm uyên là trao đổi sinh từ Tần Nghệ bên kia tới, Cố Tịch cũng ở Tần Nghệ, nàng biết Lâm Uyên dường như cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Bạn học Lâm!"
Lúc này, Cố Tịch có chút kinh ngạc, mắt không hề chớp một cái, nhìn chằm chằm Lâm Uyên và nói:
" Thật trùng hợp, không nghĩ tới ngươi cũng ở lớp này đấy!"
Kinh ngạc đương nhiên chỉ là giả vờ.
Có trời mới biết, Cố Tịch vì chuyển tới Tề Nghệ đã hao tổn bao nhiều!
Vốn Cố Tịch có thể đi theo con đường trao đổi sinh trực tiếp chuyển tới Tề Nghệ.
Nhưng bởi vì ban đầu Cố Tịch lo lắng, bản thân làm trao đổi sinh sẽ không gặp được Lâm Uyên, cho nên liền cự tuyệt vị trí trao đổi sinh.
Kết quả tạo hóa trêu người, Cố Tịch kinh ngạc phát hiện, bản thân từ chối vị trí trao đổi sinh, nhưng sau đó Lâm Uyên lại muốn làm trao đổi sinh!
Cho nên lúc đó Cố Tịch liền đổi ý, cũng muốn đi con đường trao đổi sinh để chuyển tới Tề Nghệ bên này.
Nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
Vị trí trao đổi sinh là có hạn, cuối cùng Cố Tịch đã không đi được con đường chính quy này.
Nhưng Cố Tịch không hề từ bỏ.
Nàng lại nhờ tới nhiều người, sau rất nhiều mối quan hệ, rốt cuộc khi học kỳ đầu của năm thứ ba đại học sắp kết thúc, thông qua mối quan hệ đặc biệt, thành công chuyển đến Tề Nghệ!
Nhưng điều này vẫn chưa đủ.
Cố Tịch nghĩ lại bản thân vì chuyển tới Tề Nghệ mà hao tổn lớn như vậy, thế thì không bằng làm tới cùng, nàng dứt khoát trực tiếp chuyển đến lớp học của Lâm Uyên ở Tề Nghệ bên này!
Ngược lại nàng là dựa vào khả năng đàn dương cầm mà được thông qua. Liền nói về khả năng biểu diễn đàn dương cầm, bất luận lão sư ở Tần Châu hay Tề Châu đều không đủ trình độ để dạy Cố Tịch.
Đối với Cố Tịch mà nói, đây là một lần nỗ lực hết mình. Nhưng hiện tại có thể cùng Lâm Uyên trở thành bạn học cùng lớp, nghĩ đến hai người sau này sẽ càng có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, Cố Tịch cảm giác tất cả nỗ lực đó đều đáng giá!
Cho nên lúc này sự ngạc nhiên của nàng tất nhiên là giả bộ, nhưng nụ cười trên gương mặt tuyệt đối xuất phát từ nội tâm!
"Xin chào, thật sự đúng là trùng hợp." - Lâm Uyên nói.
Trước khi rời khỏi Tần Nghệ, Cố Tịch đưa cho Lâm Uyên một mô hình tinh cầu.
Mặc dù không phải bánh bông lan trứng muối, nhưng tóm lại Lâm Uyên vẫn nhận món quà này, cho nên thái độ rất thân thiện.
Hơn nữa sau khi trải qua một số chuyện, Lâm Uyên đã không còn kháng cự Cố Tịch như trước nữa.
"Gặp phải Cố Tịch chắc chắn là không có chuyện tốt."
Lâm Uyên nghĩ luôn đánh giá con gái nhà người ta như vậy, có vẻ không được tốt lắm.
Lần trước sau khi đưa mô hình tinh cầu, cũng không phải không có chuyện gì phát sinh sao?
"Sau này chúng ta trở thành bạn học rồi!"
Cố Tịch đã sớm chuẩn bị xong liền nói:
"Bởi vì ta vừa mới chuyển đến hệ soạn nhạc, đối với bạn học khác cũng không quá thân thuộc, hơn nữa ta đối với soạn nhạc thực ra cũng không có khả năng gì đặc biệt, cho nên hi vọng học kỳ tiếp theo có cơ hội được thỉnh giáo bạn học Lâm nhiều hơn!"
"Xin lỗi." - Lâm Uyên lắc đầu nói:
"Ta học kỳ sau phải trở về Tần Nghệ rồi."
Biểu cảm của Cố Tịch đột nhiên khựng lại.
Thế giới trong nháy mắt mất đi màu sắc, ánh mắt của nàng cũng dần dần mất đi thần thái, trong đầu chỉ có một câu nói không ngừng vang vọng:
Ta học kỳ sau phải trở về Tần Nghệ rồi...
Học kỳ sau phải trở về Tần Nghệ rồi...
Phải trở về Tần Nghệ rồi...
Trở về Tần Nghệ rồi...
Cố Tịch giọng có chút run rẩy, nói:
"Vì... tại sao?"
Lâm Uyên cũng không chú ý tới sự khác thường của Cố Tịch, kiên nhẫn giải thích:
"Tần Tề thống nhất, chế độ hai bên cũng thay đổi theo, sau này sẽ hủy bỏ chế độ trao đổi sinh. Vì vậy, toàn bộ trao đổi sinh như chúng ta học kỳ sau đều phải trở về trường học bên kia."
Cố Tịch cảm giác đầu mình ong ong.
Nàng thậm chí không biết mình đã quay trở lại chỗ ngồi như thế nào, chỉ thấy hồn bay phách lạc.
Giờ khắc này, Cố Tịch thậm chí cảm giác tạo hóa thật trêu người.
"Bạn học Cố Tịch."
Bên cạnh chẳng biết lúc nào đã có không ít nam sinh tiếp cận, nói đủ loại lời nói, nhưng Cố Tịch một câu cũng không nghe lọt tai, chỉ miễn cưỡng trả lời:
"Ta muốn yên tĩnh."
"..."
Các nam sinh trố mắt nhìn nhau, ngượng ngùng tản ra. Cố Tịch lấy điện thoại ra, lúc này ngón tay linh hoạt đánh đàn dương cầm lại có chút run rẩy, gửi đi một tin nhắn:
"Ta sang năm còn có thể trở về Tần Nghệ không?"
"Không thể nào!"
Đối phương nhanh chóng trả lời tin nhắn:
"Là ngươi sống chết muốn đi Tề Nghệ! Bây giờ vừa tới Tề Nghệ ngươi lại đòi trở về? Hai trường học là nhà ngươi mở à?"
Cố Tịch nhìn thấy tin nhắn mà tan nát cõi lòng.
Bên kia hỏi một câu:
"Sao vậy?"
Cố Tịch cố đánh mấy chữ gửi lại:
"Lòng ta đã chết, có tiện thì hoá vàng mã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận