Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 43: Siêu Tân Tinh Chân Chính

Ngay khi Tinh Minh Hiên đang quan sát.

Năm học sinh mặc đồng phục kết đoàn đi vào hiệu sách, vừa qua cửa liền nhao nhao hỏi: "Ông chủ, có tiểu thuyết Siêu Tân Tinh chưa?"

"Hoan nghênh ghé thăm." – Ông chủ cười trả lời:

"Siêu Tân Tinh lần này đương nhiên là có rồi, vừa tới sáng nay. Kệ sách bên phải hàng đầu tiên, chính là cả 5 quyển đều ở đó."

"Được."

Mọi người người chạy thẳng tới nhìn 5 quyển tiểu thuyết Siêu Tân Tinh, một học sinh trong đó rất mong đợi nói:

"Ta xem quyển «Dị Thế Ma Vương» này một chút, đây là hạng nhất Siêu Tân Tinh năm nay!"

"Ta xem quyển hạng nhì."

"Vậy ta xem một chút hạng ba xem sao."

Mấy nam sinh tận lực lựa chọn những quyển sách không giống nhau, cũng coi như phối hợp ăn ý. Sau khi thấy tác phẩm vừa ý có thể tiến cử cho mọi người cùng xem.

Chỉ có nam sinh cuối cùng không lên tiếng. Hắn đeo cặp sách, mang mắt kính, nhìn cách ăn mặc chính là một tên mọt sách học bá. Hắn trực tiếp tìm một chỗ trong hiệu sách ngồi xuống, chuẩn bị chờ các bạn mình mua xong sách.

"Hoa tử." – Có người đồng bạn nói: "Ngươi cũng đừng cố nghiêm túc như vậy, thầy giáo đều nói chúng ta học tập chăm chỉ cũng nên kết hợp nghỉ ngơi giải trí, tìm quyển tiểu thuyết nhìn một chút."

"Các ngươi xem đi."

Nam sinh gọi là 'Hoa Tử' khoát tay nói: "Ta không có hứng thú với tiểu thuyết."

"Ngươi giống như chưa từng đọc tiểu thuyết đúng không?"

Các đồng bạn còn lại cũng quay ra khuyên: "Không thử một chút làm sao biết là không thích đây?"

"Thôi được rồi."

Hoa Tử cũng không muốn biểu hiện mình khó ở chung, liền thuận tay cầm lên «Võng Vương», ngồi xuống gần chỗ Tinh Minh Hiên, tùy tiện nhìn một chút.

Mười phút sau.

Nam sinh đang xem «Dị Thế Ma Vương» để sách xuống, cau mày nói: "Cảm giác bộ này rất bình thường mà. Nhân vật chính rõ ràng là Ma Vương, lại chẳng chịu ngang ngược, vẫn không thay đổi bản chất củi mục trước khi xuyên việt."

"Bản ta đọc cũng khá ổn." – Nam sinh đang xem cuốn tiểu thuyết xếp hạng 2 Siêu Tân Tinh, tên là «Ta thành triệu hoán thú của công chúa», lên tiếng:

"Chỉ là ta không thích tính cách của nhân vật chính, cảm giác cả ngày xun xoe quanh nữ nhân, làm ra hành vi liếm chó."

"Siêu Tân Tinh lần này không ăn thua rồi."

Mấy học sinh lục tục để lại sách lên kệ, cho ra kết luận giống nhau, đều là dáng vẻ thất vọng vô cùng: "Hoa Tử, chúng ta đi thôi."

Hoa Tử không lên tiếng.

Đồng bạn lại gọi: "Hoa Tử, đi nào."

Hoa Tử vẫn không có nói chuyện.

Những đồng bạn cảm thấy kỳ quái, cùng nhau nhìn về phía Hoa Tử, lại ngạc nhiên phát hiện, Hoa Tử đang ôm «Võng Vương» tập trung tinh thần nhìn, để cho mọi người gọi hai câu cũng không để ý.

Trong lúc nhất thời cả nhóm vui vẻ. Một người trong đó cảm khái nói: "Hoa tử thật sự là tiểu bạch, giống như ta lúc đầu vừa mới tiếp xúc tiểu thuyết cũng thế, tùy tiện một quyển đều có thể nhìn mê mẩn. Hiện tại xem được càng nhiều, lại dần trở nên kén chọn."

"Mới vừa rồi còn nói không có hứng thú đọc tiểu thuyết đâu."

"Quyển Hoa Tử đọc giống như cũng là tác phẩm Siêu Tân Tinh lần này, chẳng qua là xếp hạng sau cùng, viết về thi đấu Tennis loại đề tài dành cho thiểu số, đối với người không hiểu tennis như chúng ta, thật ngại đọc."

"A?"

Nghe được đồng bạn nói về mình, Hoa Tử mới giật mình lấy lại tinh thần, lưu luyến nói: "Ta còn muốn nhìn thêm một chút diễn biến, muốn xem thật kỹ cuốn tiểu thuyết này quá."

"Ngươi có thể trực tiếp mua về rồi đọc." – Có người cười đề nghị, sau đó mọi người cùng hùa theo, rất nghĩa khí nói: "Không vội đi, chúng ta cũng nhìn một chút, xem tiểu thuyết mà đại học bá Hoa Tử thưởng thức ra làm sao."

"Được."

Mấy học sinh thuận tay cầm lên «Võng Vương» nhìn, ngược lại cũng đang rảnh rỗi, không quan trọng quyển này có hợp khẩu vị bản thân hay không.

"Ừm." – Hai mắt Hoa Tử tỏa sáng, sau đó vội vàng cúi xuống đọc tiếp «Võng Vương», hắn có cảm giác mình đang mở ra cánh cửa thế giới mới!

Ước chừng nửa tiếng trôi qua.

Một nam sinh trong nhóm nói: "Đệch, quyển tiểu thuyết Hoa Tử đọc quả thật không tồi, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của ta!"

"Đúng đúng!" – Lời này vừa vang lên nháy mắt đưa tới những người khác đồng cảm:

"Ta cũng định nói, rõ ràng hoàn toàn chẳng hiểu gì Tennis, nhưng ta lại thấy đầy nhiệt huyết. Nhân vật chính Long Mã này thật quá Cool ngầu rồi!"

"Ta thích Chu Trực."

"Long Mã lại là thuận tay trái, ha ha."

"Một chiêu cầu xà hình kia, thật quá bất ngờ rồi."

Mấy nam sinh châu đầu ghé tai, bởi vì thanh âm quá lớn, dẫn tới việc không ít người xung quanh bất mãn: "Có thể nhỏ tiếng một chút sao?"

"Ngại quá."

Mấy nam sinh liền vội vàng xin lỗi, sau đó ảo não kéo theo Hoa Tử, mỗi người mua một quyển «Võng Vương» rồi rời đi, ra khỏi hiệu sách. .

Lần này Tinh Minh Hiên quan sát toàn bộ quá trình, từ khi mấy nam sinh không hề có hứng thú, đến cuối cùng bỏ tiền ra mua «Võng Vương».

Bắt đầu không có gì, nhưng đến cuối cùng khi đám học sinh thảo luận khí thế ngất trời, mỗi người mua một quyển, sau khi họ rời đi con mắt hắn vẫn nhìn chăm chú!

"Thật sự hay như vậy?"

Tinh Minh Hiên không nhịn được cũng cầm lên một quyển «Võng Vương», bây giờ trong lòng hắn có vô số nghi vấn, trong sách có lẽ sẽ có câu trả lời.

Vẫn là trong góc nhỏ quen thuộc, ánh mặt trời chiếu lên trang sách. Nhìn một lần, chính là hai tiếng, chỉ là Tinh Minh Hiên cũng không ý thức được thời gian đã trôi qua nhanh như thế. Ở nơi này hình ảnh của hắn tựa như cố định, ngoại trừ bản năng lật giấy, bước chân cơ hồ không xê xích một chút.

"Hắt xì!"

Trong tiệm sách có người hắt hơi một cái, Tinh Minh Hiên liền giật mình tỉnh hồn. Hắn như vừa ở trong cơn mơ vậy, cái mông cũng ngồi tới tê rần, nhưng ánh mắt của hắn lại sáng lấp lánh, cả người đều khẽ run run: "Nguyên lai tiểu thuyết thi đấu vận động còn có thể viết như vậy!"

Toàn bộ nghi vấn đã được giải đáp.

Hắn phảng phất như ngộ ra cái gì đó.

Ban đầu Tinh Minh Hiên tưởng tượng, loại tiểu thuyết đề tài cá biệt như «Võng Vương», đối với người không hiểu Tennis sẽ tối nghĩa khó đọc, thiếu sự đồng cảm. Cho đến khi hắn bắt đầu đọc, mới phát hiện mình đã hiểu sai quá xa so với thực tế!

Hắn xác thực không hiểu Tennis. Nhưng đây là một bộ tiểu thuyết mà không cần hiểu Tennis cũng sẽ thích!

Vô luận từ nội dung câu chuyện, tiết tấu, tạo hình nhân vật cho đến các tình tiết trong cuộc sống quen thuộc, đều cực kỳ phù hợp với người ưa thích thể loại tiểu thuyết thanh xuân nhiệt huyết. Thậm chí ngay cả các kiến thức chuyên môn trong Tennis cũng không dẫn đến sự cứng nhắc nhàm chán, ngược lại để cho người ta sinh ra một loại hiểu biết, đưa đến tác dụng đề cao cảm giác thành tựu.

"Cầu xà hình!"

"Cự hùng!"

"Đập cầu xoáy!"

"..."

Từ trong sách xuất hiện những chiêu thức Tennis hoa lệ, kèm theo văn tự miêu tả giống như chính bản thân độc giả đang trải qua mỗi trận đấu, thân lâm kỳ cảnh. Một đại thúc như Tinh Minh Hiên cũng nhiệt huyết dâng trào, bắt đầu cháy rừng rực.

Hình tượng các thành viên câu lạc bộ Tennis học viện Thanh Xuân đều hiện ra sống động trên từng câu chữ, tươi sáng phảng phất như đang ở trước mắt.

Hắn lại sẽ cùng mọi người chiến thắng mà hoan hô, vì mọi người khó khăn mà lo lắng, vì câu chuyện tiếp tục mà tò mò. .

"Trời ạ!"

Tại sao mọi người nhìn quyển tiểu thuyết này sau đó đều lựa chọn mua? Nghi vấn đều được giải đáp.

Đương nhiên bởi vì bộ này quá hay rồi.

Tinh Minh Hiên nhìn chăm chú vào phần tên tác giả, hai chữ Sở Cuồng, tâm thần chấn động:

"Quyển sách này tuyệt đối sẽ dẫn đầu trào lưu, phát triển thể loại tiểu thuyết thi đấu vận động!"

Sở Cuồng quá kinh khủng!

Chính mình thua tâm phục khẩu phục.

Mọi người đều đánh giá thấp Sở Cuồng rồi, bao gồm Ngân Lam Thư Khố, bọn họ cũng chỉ đem «Võng Vương» xếp vào hạng 5 Siêu Tân Tinh, còn lấy lý do làm phong phú đề tài tiểu thuyết trên thị trường?

Tỉnh lại giùm!

Đây gọi là ngồi trên núi vàng mà không biết. Loại tiểu thuyết cấp bậc này, là Ngân Lam Thư Khố các ngươi mẹ nó dùng để làm phong phú thị trường?

Tất cả đều chờ đi!

Rất nhanh thôi, thực tế sẽ chứng minh ai mới là Siêu Tân Tinh chân chính của năm nay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận