Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1859. Biến thái

Chương 1859. Biến thái


Đầu óc của bọn họ đều trống rỗng trong nháy mắt. Ai đó đã phá vỡ sự yên tĩnh trên toàn cầu, khiến cả thế giới có lại âm thanh.

"Ta chết đây!"

"Má ơi!"

"Tiện Ngư!"

"Sở Cuồng!"

"Hoá ra bọn hắn là một người!"

"Ta không phải đang nằm mơ chứ, Ngư phụ lại chính là lão tặc Sở Cuồng? Là ta điên hay là cái này thế giới điên rồi? Ta xác định buổi sáng ta có uống thuốc!"

"A a a a a a a a a!"

"Hoá ra đây chính là bí mật của lão tặc Sở Cuồng!"

"Ai có thể nói cho ta, vì sao hai thần tượng mà ta thích lại biến thành một người không? Đột nhiên lão tặc Sở Cuồng lại biến thành Tiện Ngư rồi.”

"Oh My GOD!"

"Sở Cuồng, Tiện Ngư đều là Lâm Uyên!"

"Các ngươi không thể tưởng tượng nổi cả nhà ta có vẻ mặt thế nào đâu, tất cả đều điên hết rồi.”

"Ta có thể tưởng tượng được, đi soi gương là biết thôi.”

"Lâm Uyên, trên thế giới này sao lại có yêu nghiệt như vậy nhỉ?"

"Một công tử dịu dàng như ngọc, ấm áp lòng người. Với một tên kiêu căng ngạo mạn, bản lĩnh bất phàm. Hai người này mà lại cùng một người, ta nghĩ cũng nghĩ không ra.”

...

An Hoành là người đứng gần Lâm Uyên nhất, hoài nghi không biết mắt mình có vấn đề hay không. Rõ ràng là một mc được đào tạo bài bản chuyên nghiệp, bây giờ không cách nào quản lý được biểu cảm khuôn mặt, khoé miệng run rẩy điên cuồng.

Hóa ra mình hai lần chứng kiến bóc mặt, đều là Lâm Uyên?

Ở hậu trường đạo diễn Đồng Thư Văn cũng có cùng loại cảm nhận. Cơ duyên trùng hợp thế nào, Tiện Ngư và Sở Cuồng công khai thân phận đều là trong chương trình mà ông ta làm đạo diễn.

Dưới khán đài vẻ mặt Vương Lạc rất quá lố, cả tác giả hạng 1 Lam Tinh cũng không khỏi há hốc mồm.

Ông ấy thở dài vài tiếng rồi lẩm bẩm: “Lão Lạc sắp thoái vị rồi.”

Việc ông ấy dự kiến chính là tương lai chắc chắn sẽ xảy ra. Vẻ mặt Tống Phương cứng ngắt, cả người như rơi xuống một hầm băng. Cả người cứng như tượng đá, khí lạnh bao quanh toàn thân.

Tiện Ngư chính là Sở Cuồng...

Sở Cuồng chính là Tiện Ngư…

Khi Lâm Uyên xoay người thật ra không cần phải giải thích gì nữa. Môi hắn run rẩy không nói nên lời, mà bên cạnh Tống Phương chính là Lăng Không. Vẻ mặt Lăng Không méo mó, nửa cười nửa khóc, không giống người bình thường chút nào.

Hắn đã đoán đúng, Sở Cuồng không tồn tại, nhưng hắn cũng đoán sai, Sở Cuồng chính là Tiện Ngư. Tiện Ngư chính là Sở Cuồng, toàn bộ sự chất vấn của hắn chẳng có chút ý nghĩa nào cả.

Toàn bộ cảnh tượng lúc này đều do Lâm Uyên tự biên tự diễn.

Còn hắn thì hết lần này đến lần khác rơi vào cái bẫy của người ta, thuận tiện đào hố chôn mình. Lúc trước nhắc đến việc Dương Chí bán đao, lại phát hiện đao của Dương Chí giết người không thấy máu.

Lăng Không cho là mình sẽ có không có kết cục như vậy, cuối cùng tại tự mình chứng kiến khoảnh khắc vong hồn qua sông. Đương nhiên hắn vẫn còn sống, nhưng so với sự sống đó thì còn khó chịu hơn là đã chết.

Hắn hồn phi phách lạc rời khỏi hiện trường, trong đôi mắt không còn ánh sáng. Có người nhìn thấy hắn rời đi, không hề ngăn cản cũng chẳng châm chọc nhất.

Hắn có chỗ đáng thương cũng có chỗ đáng hận.

Tuy không đúng lắm nhưng lại phù hợp nhất với tình huống bây giờ của Lăng Không. Ngược lại khi Tống Phương bỏ chạy lại không biết bị ai ngáng đường, lảo đảo vấp ngã vẫn phải chạy ra ngoài.



Chị gái không kìm nén được mà ngẩng đầu hô to: “Kia là em trai ta, ta là chị gái hắn, chị gái ruột.”

Nhẫn nhịn bao nhiêu năm không dám tuyên bố, hôm nay cuối cùng đã không cần nhịn nữa.

Lâm Huyên bị bầy người vây quanh, hiện trường không thiếu thanh niên tài tuấn chủ động tự giới thiệu, làm quen các loại.

"Đây là em gái ta, cũng chính là em gái Sở Cuồng, em gái Tiện Ngư." Lần đầu tiên Lâm Huyên gặp phải tình thế này, nhất thời hoảng hồn, vội vàng lôi em gái ra đỡ đạn.

Quả nhiên Đại Dao Dao bị chị gái đem ra bán, cũng học tập rất nhanh: “Đây là mẹ Lâm Uyên.”

Đại Dao Dao không nhịn được, trực tiếp bán mẹ, đẩy mẹ ra làm lá chắn. Tỷ phú đệ nhất Lam Tinh, Vương Lạc đã chú ý đến động tĩnh này, mỉm cười đi tới.



Những thành viên của Ngư vương triều đều đang hoang mang.

Giang Quỳ: "A a a a a a mau xem sóng trực tiếp đi, bùng nổ rồi!"

Hạ Phồn: "Ta phải phát hiện ra từ sớm mới đúng. Vì sao hôm nay ta mới biết nhỉ? Ta sắp phát điên rồi.”

Trần Chí Vũ: “Đã nói là bạn tốt, hoá ra là cùng một người sao?”

Chị Hảo Vận: "Má ơi, kích động đến nỗi lăn từ trên giường xuống.”

Triệu Doanh Các: "Gần đây khổ luyện kỹ thuật xoa bóp, hôm nay đại diện gõ chữ đã mệt rồi. Ta muốn để hắn thả lỏng một chút, dù là trên ghế sofa hay trên giường thì đều được.”

Tôn Diệu Hỏa: "Lời ngươi nói có thể đứng đắn một chút được không?"

Đám người hỏi: "Ngươi không kích động sao?"

Tôn Diệu Hỏa: "Thật ra ta biết sớm hơn các ngươi một chút (mỉm cười), cũng sớm hơn tận mấy năm lận.”

Cả đám sững sờ.

...

Club Geek.

Vương Tử và các lãnh đạo đang ngồi xem trực tiếp, khi Lâm Uyên tự giới thiệu hắn là Sở Cuồng thìa toàn trường đã lặng ngắt như tờ, vẻ mặt như thấy quỷ vậy.

Vương Tử nghe thấy giọng nói thống khổ của Lăng Không, tựa như bị mắc xương cá ở họng: “A.”

Cả đám đều hết sức kinh ngạc.

“Ta chết đây.”

"Còn mẹ nó hai minh tinh nhập thành một minh tinh, một cộng một lớn hơn hai. Sau này chúng ta còn đấu blog thế nào đây, tên yêu nghiệt này.”

"Đây là biến thái!"

Biến thái theo một ý nghĩa nào đó còn chuẩn xác hơn yêu nghiệt rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận