Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 117: Còn Không Mau Gọi Người Bổ Sung Hàng
Bảy trăm nghìn ấn bản «Tru Tiên» lục tục được chuyển vào các kho hàng cùng với bày lên giá kệ trong chuỗi nhà sách Tĩnh An trải khắp Tần Châu, trên dưới công ty đang sôi sùng sục!
"Bùi Đô ngươi điên rồi?"
"Chốt bảy trăm ngàn quyển «Tru Tiên»?"
"Ngươi có biết những nhà sách khác chốt bao nhiêu không?"
"Nhiều nhất còn chưa tới một trăm ngàn sách!"
"Người ta tránh không kịp, ngươi lại coi thành bảo bối?"
"Ngươi sẽ không đi đêm với Ngân Lam Thư Khố ăn tiền chênh lệch chứ?"
"..."
Bùi Đô liên tục nhận mấy cuộc điện thoại của các vị cao tầng trong ban quản trị. Có trách mắng có chất vấn có lo lắng... mỗi cú điện thoại hắn đều dùng một câu trả lời:
"Xảy ra vấn đề ta phụ trách."
Hối hận không?
Vẫn có chút chút.
Lãnh đạo cao tầng phản ứng so với Bùi Đô tưởng tượng còn kịch liệt hơn, ngay cả thuộc hạ của hắn cũng đầy ưu sầu, cảm thấy Bùi Đô đang bị Ngân Lam Thư Khố lừa dối.
"Tổng giám đốc lần này gặp khó khăn rồi."
"Ngân Lam Thư Khố nhất định không bán được sách, cho nên nhét vào túi chúng ta."
"Chỉ có thể cầu nguyện ngày mai độc giả mua thêm một ít."
"Bảy trăm ngàn quyển tồn kho, có thể bán bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy."
"Còn thừa lại càng nhiều, trách nhiệm của giám đốc càng lớn."
"..."
Bùi Đô cắn răng.
Việc đã đến nước này, hối hận cũng không dùng được.
Hắn hung hăng cắn răng, hạ liền ba đạo mệnh lệnh.
Đạo mệnh lệnh thứ nhất, ngày mai banner tiêu đề trên trang chủ của công ty phải dành cho «Tru Tiên».
Đạo mệnh lệnh thứ hai, bắt đầu từ tối nay, đem tất cả hoành phi biểu ngữ tại các chi nhánh của nhà sách Tĩnh An đổi sang tuyên truyền «Tru Tiên».
Đạo mệnh lệnh thứ ba, toàn bộ hàng đầu của kệ sách mặt tiền trong các chi nhánh nhà sách Tĩnh An, chỉ đặt «Tru Tiên», sách khác có thể đặt tại vị trí thấp hơn!
Bùi Đô muốn cho toàn bộ khách hàng bước vào nhà sách Tĩnh An, thứ đầu tiên thấy được là «Tru Tiên»!
"Đã rõ."
Nhân viên phía dưới chỉ có thể làm theo.
Tổng giám đốc đã điên rồi.
Mà Nhà sách Tĩnh An làm ra động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên cũng không thể qua mặt được các nhân sĩ linh thông tin tức trong nghiệp giới. Đối với tin tức kinh người này, phản ứng của mọi người cũng tương tự như nhân viên nhà sách:
Bùi Đô điên rồi!
Không biết rốt cuộc Ngân Lam Thư Khố cho Bùi Đô uống bùa mê thuốc lú gì, lại khiến cho hắn chơi đùa lớn như vậy, đơn giản là lấy chính vị trí Tổng giám đốc của mình ra đùa.
"Quá liều mạng."
"Bùi Đô là fan của Sở Cuồng?"
"Ngoại trừ là fan Sở Cuồng, ngoài ra ta không nghĩ tới còn ai sẽ có lòng tin cao như vậy đối với «Tru Tiên»."
"Làm không tốt chắc chắn sẽ bị đá đít khỏi ghế Tổng giám đốc."
"Tất cả mọi người đều bảo thủ, hắn lại liều mạng."
"..."
Giữa các công ty xuất bản đều có cạnh tranh, tất nhiên giữa các hệ thống nhà sách tại Tần Châu cũng có cạnh tranh, mắt thấy Nhà sách Tĩnh An chơi đùa lớn như vậy, rất nhiều người đều trộm cười.
Sách bán không được, Nhà sách Tĩnh An tự nhiên có thể chịu đựng được.
Bảy trăm nghìn sách coi như không bán nổi toàn bộ ôm về tay, là một chuỗi nhà sách có lượng tiêu thụ top đầu toàn Châu, không phải chút năng lực chịu đựng như vậy cũng không có.
Nhưng tóm lại cũng là một thương vụ tổn thất không nhỏ.
Nếu như «Tru Tiên» trượt dốc, càng trượt càng dài, bảng hiệu Nhà sách Tĩnh An cũng sẽ bị kéo tụt theo, dù sao các hành động của nhà sách đều đang gắn chặt với «Tru Tiên».
Đây mới là một màn khiến người ngoài nhìn vào vui vẻ nhất.
Liền chờ ngày mai!
Đêm nay, vô số người đều bức thiết mong đợi tới bình minh.
Về phần bản thân Bùi Đô, suốt đêm ngủ không yên giấc, luôn cảm giác tâm lý loạn tùng bậy, kết quả dĩ nhiên nhịn ngủ tới tận trời sáng.
"Thật khó chịu."
Là đàn ông có tuổi, năng lực thức đêm phi thường yếu, Bùi Đô năm nay ngoài bốn mươi tuổi, một đêm chịu đựng, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt.
Uống cốc cà phê cho tỉnh táo, trạng thái của hắn mới hòa hoãn hơn một chút.
Ngủ khẳng định không ngủ được tiếp.
Bùi Đô lắc đầu một cái, quyết định tự mình tới nhà sách nhìn trực tiếp, nếu không trên tâm lý luôn cảm thấy không nỡ. .
Nhà sách Tĩnh An quy mô và lượng tiêu thụ trong top 5 tại Tần Châu, quanh Tô Thành liền có vài chi nhánh, Bùi Đô tới một chi nhánh lớn nhất.
Nơi đây có ba tầng, mỗi tầng diện tích sàn rộng trên dưới ba trăm mét vuông.
Bùi Đô sau khi đến, để cho nhân viên mở cửa, vào trong dò xét qua một lần.
Người phía dưới quả nhiên dựa theo hắn yêu cầu, toàn bộ biểu ngữ đều tuyên truyền cho «Tru Tiên».
Hàng thứ nhất kệ sách mặt tiền, là nơi hiệu sách cực lực đề cử cho độc giả, nhất trí bày ra «Tru Tiên».
Toàn bộ Tô Thành...
Không, phải nói là toàn bộ Tần Châu, chỉ có Nhà sách Tĩnh An cho «Tru Tiên» đãi ngộ cao như vậy.
"Tổng giám đốc, còn chưa bắt mở bán đâu."
Nhân viên làm việc trong nhà sách cẩn thận từng ly từng tý nhắc nhở một câu, hiển nhiên cũng biết hôm nay Bùi Đô phải đối mặt là cái gì.
"Không có chuyện gì."
Bùi Đô khoát khoát tay, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Người phía dưới không dám nói thêm cái gì, mỗi người đều đi chuẩn bị để bắt đầu công việc hôm nay.
Sau một tiếng.
Nhà sách chính thức mở cửa.
âm thanh nhốn nháo lao xao vang lên, Bùi Đô gần như đã ngủ lại bị đánh thức, hắn xoa xoa con mắt, thấy không ít khách hàng đã vào cửa.
Ồ?
Rất nhiều khách hàng sau khi vào cửa, đều có chút kinh ngạc.
Bởi vì toàn bộ Nhà sách Tĩnh An, từ biểu ngữ đến vách tường thậm chí cả trên các giá sách trước mặt, toàn bộ đều là «Tru Tiên», khiến cho người ta muốn không chú ý cũng khó khăn.
Có rất ít sách lấy được tài nguyên tuyên truyền mạnh mẽ như vậy.
Vì vậy, khá nhiều khách hàng hiếu kỳ, cầm lên «Tru Tiên» nhìn qua một lượt.
Cơn buồn ngủ của Bùi Đô trong nháy mắt không cánh mà bay, hắn dùng đôi con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm từng khách hàng cầm lên «Tru Tiên», đầy đầu chỉ có hai chữ:
Mua nó!
Mua nó!
Mua nó!
Bùi Đô thậm chí hận không được chạy ra rao hàng một phen, nhưng đây không phải cái chợ, chính mình tùy tiện xông ra chỉ có thể hù dọa khách hàng ——
Hắn quả thật hù được khách hàng.
Một người cầm lên «Tru Tiên» bắt đầu giở ra xem, bỗng nhiên chú ý tới trong góc có một nam nhân mắt đỏ vằn đầy tia máu nhìn mình chằm chằm, bị dọa sợ đến thiếu chút ném sách đang cầm rồi chạy mất.
"Xin lỗi."
Bùi Đô ho khan một tiếng, khoát tay lia lịa biểu đạt áy náy, sau đó đem ánh mắt dời đi, chỉ là khóe mắt vẫn đảo qua trên người những khách hàng sờ tới «Tru Tiên», trong lòng chưa từng thôi gầm thét:
Mua nó!
Mua nó!
Mua nó!
Có chút huyền học, Bùi Đô rống giận trong lòng một trận, sau đó khách hàng thứ nhất cầm lên «Tru Tiên» thật sự đi tới quầy tính tiền rồi.
Ngay sau đó.
Càng ngày càng nhiều khách hàng cầm lên «Tru Tiên» đọc, nhà sách đề cử long trọng như vậy, đối với khách hàng vẫn có mấy phần hiệu quả.
Người thứ 2...
Người thứ 3...
Người thứ 4...
Người thứ 5...
Càng ngày càng nhiều khách hàng cầm «Tru Tiên» đến trước quầy tính tiền, khiến cho những nhân viên trông quầy cũng trố mắt nhìn nhau:
Hình như thật sự bán rất tốt?
Là tuyên truyền có tác dụng sao?
Cái vấn đề này sau nửa tiếng tiếp theo liền có câu trả lời, bởi vì «Tru Tiên» trên kệ đã bán được 2 phần 3, đến mức vài tầng sách trên kệ mặt tiền đều rỗng không, tốc độ tiêu thụ quả thực nhanh tới mức đáng sợ!
"Hot như vậy?"
Mấy tiểu cô nương trông quầy đều trợn mắt nhìn, kinh nghiệm làm việc trong nhà sách cho các nàng biết, đây tuyệt đối không phải hiệu quả từ tuyên truyền quảng cáo!
Chất lượng tác phẩm quyết định số lượng tiêu thụ!
Tuyên truyền chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi!
Không lâu lắm, lại một người khách hàng xuất hiện trước quầy, biểu tình đầy kinh hỉ, trực tiếp cầm một quyển «Tru Tiên» nói:
"Tính tiền."
"Quyển sách rất hay?" – Một tiểu cô nương nhân viên không nhịn được hỏi ra, ngay sau đó tiểu cô nương này liền ý thức tới thân phận của mình, hỏi ra cái vấn đề này thật sự không thích hợp.
"Ha ha." - Khách hàng sững sờ một chút, chợt cười nói:
"Đây là một câu nghi vấn sao?"
"Đương nhiên là câu khẳng định!"
Bùi Đô chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở trước quầy.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng với khách hàng, sau đó quay đầu đè thấp cuống họng, dùng giọng mũi quát lên một câu:
"Ngớ ra làm gì, còn không mau gọi người bổ sung hàng!"
Các tiểu cô nương trông quầy lúc này mới chú ý tới, vài giá sách vốn bày đầy «Tru Tiên» đều đã trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận