Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1858. Xin chào mọi người, ta là Sở Cuồng

Chương 1858. Xin chào mọi người, ta là Sở Cuồng


Xem có hiểu hay không còn phụ thuộc vào trình độ và trạng thái của mỗi người.

"Viết quá tốt rồi!"

"Đây mà là mắng sao là thi văn thì có!"

"Lời mắng quá sảng khoái!"

"Tống Phương, là con chó nhà họ Triệu!"

"Lăng Không muốn bị mắng, kết quả Sở Cuồng lại trút hết bầu tâm sự. Dùng lời văn để biểu thị Lăng Không đại diện cho tư bản muốn ăn thịt người. Ngẫm lại cũng thật đáng sợ, tốc độ gõ chữ nhanh mà năng lực sáng tác cũng cực hạn. Còn bị cõng cái nồi lớn như có đoàn đội, thiệt là đau đầu.”

“Người công kích hắn đâu chỉ có tư bản.”

“Trong vòng, ngoài vòng giải trí đều bị ăn mắng cả lượt.”

“Mau cứu lấy trẻ con.”

“Lời cuối cùng khiến ta lệ nóng trào mi.”

“Không ít người gây ảnh hưởng xấu đến con nít, cứ nhìn tư bản hiện tại đi, đúng là bức ép người quá đáng.”

“Sở Cuồng đã lấy lại được danh dự của mình.”

"Bởi vì hắn đắc tội tư bản, nên tư bản muốn hắn chết!"

Trong khi mọi người còn đang hăng say phân tích thì Sở Cuồng lại gõ chữ: “Truyện ngắn này không phải dành cho ngươi, ở dưới mới là của ngươi.”

Sau đó hắn điều chỉnh cỡ chữ đến size lớn nhất, thậm chí còn bôi đậm nữa: “Khốn.”

Lăng Không lảo đảo, vô ý thức lui lại một bước, suýt chút nữa đã ngã mất rồi. Sở Cuồng làm như vậy còn điên cuồng hơn cả hắn.

Lâm Uyên ngồi trước máy tính, đắc ý cười. Cảm thấy vô cùng dễ chịu, suy nghĩ thông suốt, cảm thấy Lăng Không không xứng với ‘Nhật ký người điên'.

Bản thân hắn cũng không xứng, nhưng bảo hắn mắng Lăng Không, một chữ ‘Khốn’ đã đủ ý nghĩa rồi.

Nhưng đây là live trực tiếp toàn cầu, mọi người đều xem được. Cả hiệp hội nghệ thuật cũng đang có mặt, hắn làm vậy là không nể mặt ai.

Đạo diễn trực tiếp tái mặt, người này là Đồng Thư Văn, bạn của Lâm Uyên, hắn mắng: “Sở Cuồng đáng chết, ngươi làm như thế khác nào mắng người ta một cách công khai.”

Hắn không cứu vãn được, bất giác liền cảm thấy Sở Cuồng không bằng Tiện Ngư.



Toàn hiện trường vì chữ này mà cười vang, chẳng ai cảm thấy bất ổn cả còn cảm thấy vô cùng có lý.

“Phạt tiền.” Một góc hậu trường, một vị lão sư đang tức giận thở phì phò.

Nhân viên công tác bên cạnh lập tức tỏ vẻ khó xử: “Hội trưởng, lý do là gì ạ?”

"Ảnh hưởng quá xấu." Hội trưởng hiệp hội nghệ thuật lên tiếng.

Không ai ngờ ông ấy cũng đến, nhưng tình huống hôm nay thì ông ta cảm thấy mình phải đến.

"Phạt cậu ta năm trăm đồng, cảnh cáo giáo dục làm gương, mạng internet không phải nơi vô pháp luật.” Ông lão nói như thế.

Nhân viên công tác suýt nữa là cười ra tiếng, hiệp hội nghệ thuật một khi ra tay xử phạt đều là phong sát nghệ sĩ có hình tượng xấu.

Đây là lần đầu tiên phạt tiền năm trăm đồng. Người ngoài nhìn vào chỉ sợ sẽ không thấy xử phạt, hoàn toàn là đang yêu chiều sủng ái Sở Cuồng.

Vị này là thật thích người trẻ tuổi kia.

...

Trên kênh trực tiếp, chữ ‘Khốn' của Sở Cuồng chỉ xuất hiện được hai giây đã bị ngắt lập tức, nhưng quần chúng vẫn nhìn thấy được.

"Ta cười chết mất!"

"Ha ha ha!"

"Dũng mãnh thật đó!"

"Sở Cuồng quá mạnh!"

"Oai hùng như sư tử!"

"Vừa rồii còn cảm thấy Sở Cuồng là thần, hiện tại cảm thấy hắn vẫn là người, giống như chúng ta, có yêu có hận!"

"Lão tặc hôm nay muốn nghịch thiên!"

"Tính cách không giống Ngư phụ cho lắm.”

“Nhanh lên, lộ mặt đi.”

“Đã nói sẽ lộ mặt mà.”

Quần chúng vẫn không quên sự kiện quan trọng nhất buổi live hôm nay chính là việc Sở Cuồng lộ mặt. Mọi người rất tò mò, dáng vẻ của lão tặc Sở Cuồng sẽ ra sao?

Không chỉ quần chúng trước màn hình mà ở hiện trường cũng có người hô: “Lộ mặt.”

Bầu không khí được thả lỏng, mc An Hoành đọc mưa bình luận thì không nhịn được mà bật cười, rốt cuộc đã lớn gan đùa một câu: “Lộ mặt cái gì mà lộ mặt, các ngươi xem đây là ‘Ca vương giấu mặt’ sao?”

Dừng một chút, An Hoành lần nữa trở nên nghiêm túc, xoay người nhìn về phía bóng lưng kia: "Sở Cuồng lão sư chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi." Sở Cuồng không gõ chữ nữa, trực tiếp mở miệng.

Vẻ mặt rất nhiều người khẽ rung động, cảm thấy hình như mình đã nghe thấy âm thanh này ở đâu rồi đó, rất trẻ trung. Nhưng trong lúc nhất thời không ai phản ứng kịp, cũng chẳng nhận ra mình đã từng nghe thấy ở đâu cả.

Người chủ trì An Hoành rất nóng lòng, cả hắn và đạo diễn cũng không biết diện mạo thật của Sở Cuồng, vì thế giọng điệu của hắn rất nặng nề nghiêm nghị: “Sở Cuồng lão sư, xin chính thức chào hỏi mọi người.”

"Xin chào mọi người."

Lâm Uyên vẫn lựa chọn phương thức đơn giản nhất tựa như lần trước trong ‘Ca vương giấu mặt': “Ta là Sở Cuồng.”

Vừa nói, Lâm Uyên cũng quay mặt chính diện về phía quần chúng. Lúc này toàn cầu đều trông thấy nhân dạng thật của Sở Cuồng, mọi thứ đều trở nên rung động dữ dội.

“Xin chào mọi người, ta là Sở Cuồng.”

“Xin chào mọi người, ta là Tiện Ngư.”

Tuy hai câu nói này được thốt lên ở hai thời điểm khác biệt, nhưng người nói ra chúng đều là một, biến thành Lâm Uyên đang cười khẽ trên sân khấu.

Hào quang lấp lánh vạn trượng, sinh hạ như hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận