Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 132: Giấc Mộng Ban Đầu

Trên sân khấu.

Bốn vị giám khảo khả kính thay nhau khen ngợi tán dương đối với Đường Duyệt, không khí hiện trường đã được đẩy lên cao trào, toàn bộ khán đài đều bùng nổ tiếng hô 'Đường Duyệt' vang vọng ——

Chương trình như bị chững lại vì sự nhiệt tình của khán giả.

MC trên sân khấu cũng khó có thể kiềm chế kích động:

"Không nghĩ tới thí sinh Đường Duyệt lại mang đến cho chúng ta một bài hát mới, có âm hưởng giống như âm thanh thiên nhiên, giọng hát của nàng đến bây giờ còn quanh quẩn bên tai ta. Nhưng, thí sinh tiếp theo của chúng ta cũng không thể coi thường, mọi người hãy dành một tràng vỗ tay hoan nghênh Hạ Phồn!"

Trong ánh đèn lấp lóe.

Hạ Phồn đi lên sân khấu.

Giờ khắc này vô luận đạo diễn hay là nhân viên trong ban tổ chức chương trình, kể cả giám khảo đều ngẩn ra, bởi vì phục sức của Hạ Phồn quá đơn giản, nàng bình dị đi lên sân khấu. Vào thời khắc chung kết cuộc thi quan trọng như vậy, các thí sinh chắc chắn sẽ mang những trang phục lộng lẫy.

"Xảy ra chuyện gì!"

Đạo diễn chương trình tức điên rồi.

Nhân viên bất đắc dĩ giải thích: "Chúng ta giúp nàng ăn mặc trang điểm hơn hai tiếng đồng hồ, phi thường xinh đẹp, bông tai cùng mép váy còn gắn thêm một đống trân châu lấp lánh, là chính nàng gỡ xuống, chúng ta cũng không biết nguyên nhân."

"..."

Đạo diễn khó hiểu, kịch bản đâu phải thế này.

Đây là muốn làm cái gì?

Đường Duyệt lúc trước cũng vậy, vốn đã luyện tập tốt ca khúc, đến khi lên sân khấu bỗng nhiên lại đổi.

May mắn ca khúc mới mang tới hiệu quả không ngờ, đạo diễn mới không tức giận, nhưng tim hắn đã binh binh nhảy loạn một hồi, rất sợ xảy ra chuyện gì không may.

"Đạo diễn, không xong!"

Ngay khi đạo diễn miễn cưỡng chấp nhận việc Hạ Phồn gỡ xuống trang sức tạo hình, bên tai bỗng nhiên lại truyền tới tiếng gào của nhân viên:

"Người đại diện của Hạ Phồn bỗng nhiên cũng yêu cầu đổi bài hát, là Triệu Ngọc bên Tinh Mang, chúng ta không đắc tội nổi, có đổi hay không đạo diễn?"

"Đổi, cho nàng đổi, thích đổi sao thì đổi! Thích đổi bài nào thì đổi cho nàng bài đó!"

Đạo diễn cảm thấy chương trình hôm nay quá lộn xộn rồi!

Nhưng thí sinh yêu cầu đổi bài hát là được phép trong quy định.

Huống hồ trước đó Đường Duyệt cũng lâm trận đổi bài, chính mình dựa vào cái gì không cho Hạ Phồn đổi?

Chỉ là dưới tình huống này, Hạ Phồn đổi bài hát còn hữu dụng sao?.

Ở dưới sân khấu.

Các khán giả châu đầu ghé tai, vẫn đang thảo luận về phần trình diễn của Đường Duyệt, còn chưa hồi phục trạng thái tinh thần từ bầu không khí rung động lúc trước.

Người xem tại hiện trường đa phần là khán giả trung lập, sẽ không đặc biệt thiên hướng về thí sinh nào.

Tóm lại ai hát tốt chính fan của người đó.

"Đường Duyệt ẩn giấu thật sâu!"

"Vậy mà hát một bài hát mới!"

"Hơn nữa đặc biệt thích hợp với giọng hát của nàng!"

"Cảm giác so với Triệu Doanh Cát năm ngoái không hề thua kém!"

"Không sai, Triệu Doanh Cát cũng có giọng hát bẩm sinh rất tuyệt, hơn nữa kỹ thuật thanh nhạc tốt. Thực ra Hạ Phồn cũng không tệ, ta theo dõi qua nhiều vòng thi như vậy, ấn tượng đối với nàng vẫn rất sâu sắc, chỉ là đêm nay dù sao cũng phải tranh quán quân, Đường Duyệt ra đòn sát thủ quá hiểm rồi."

"..."

Không chỉ có khán giả.

Bốn vị ban giám khảo cũng than thở trong lòng.

Hạ Phồn rất khó có cơ hội.

Trận chung kết hôm nay biến số đã rất nhỏ, nhất là khi Đường Duyệt dẫn đầu ra sân đã hoàn toàn chiếm được cảm tình của khán giả.

Đúng lúc này.

Tiết tấu ánh đèn chiếu trên sân khấu thay đổi.

Một đoạn nhạc đệm dương cầm nhu hòa vang lên, sau đó kèm theo nhịp trống cùng với nhiều loại nhạc khí thúc đẩy, đưa vào những cảm xúc mới.

Hạ Phồn trang phục đơn giản đứng trên sân khấu, bắt đầu phần biểu diễn của nàng, tiếng hát của nàng cũng giống trang phục nàng đang mặc đơn giản như vậy:

"Nếu như kiêu ngạo không bị cơn sóng hiện thực lạnh lùng dập tắt

Thì làm sao hiểu được, phải cố gắng thật nhiều mới đến được chốn xa.

Nếu như giấc mộng chưa từng rơi xuống vách núi, nghìn cân treo sợi tóc.

Thì làm sao biết được, những người kiên trì luôn luôn nắm giữ một đôi cánh vô hình..."

Khán giả trước đó còn châu đầu ghé tai bàn luận, dần dần ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu.

Bài hát này, có chút xa lạ.

Giống như...

Quá dễ nghe?

Bốn vị giám khảo lại lần nữa quay sang nhìn nhau, sau đó đồng thời ngồi ngay ngắn người lại, trong mắt mỗi người chất đẫy ngạc nhiên.

Bài hát mới?

Rốt cuộc lại là một bài hát mới?

Hạ Phồn đây là muốn dùng bài hát mới tới đánh bài hát mới của Đường Duyệt?

Có ý tứ.

Sau khi mấy vị giám khảo ngạc nhiên, lại có chút hưng phấn, bài hát mới đấu với bài hát mới, vậy trận chung kết này với bọn họ mới càng thêm thú vị!

Trên sân khấu.

Giọng hát của Hạ Phồn phá lệ rõ ràng tròn trịa, tiếng ca trong sáng vang vọng.

Trong giọng hát kia như cất giấu một cỗ bất khuất, một loại kiên cường, hát ra cảm xúc không cam lòng, không khuất phục...

Lại phảng phất như có thứ gì đó sắp từ dưới đất chui lên, tắm ánh mặt trời, chỉ là giờ phút này còn đang giãy giụa, cảm giác còn kém một chút xíu như vậy, chính là một chút như thế lại để cho toàn bộ những người nghe, không tránh khỏi đều nín nhịn chờ đợi.

"Mang nước mắt gieo vào trong tim, chúng sẽ nở thành đóa hoa dũng cảm.

Có thể trong những lúc mệt mỏi, nhắm đôi mắt lại sẽ ngửi thấy hương thơm ngát.

Cứ ngủ một giấc thật ngon đến khi trời sáng.

Có thể vừa đi vừa ngâm nga khúc hát,

Dùng nhịp bước nhẹ nhàng..."

Giống như là một vệt ánh sáng đâm rách hắc ám, giống như là một trận gió thổi tan sương mù, hoặc như là một đôi tay ôn nhu, vuốt lên những đau đớn không tên.

Chỉ một thời khắc những câu hát kia vang lên.

Ánh mắt toàn bộ khán giả và và mọi người trong Yến Tử Ổ đêm nay đều tụ về phía sân khấu.

Biểu tình giám khảo dần dần biến hóa.

Rõ ràng trang phục tạo hình của Hạ Phồn quá đơn giản, không hề lộng lẫy như Đường Duyệt, nhưng thân ảnh của nàng lại phảng phất như lấp lánh hơn tất cả các loại trang sức trên đời, tiếng hát kia cùng âm nhạc chặt chẽ hòa làm một, bay vút lên đến trời cao:

"Lúc chán nản, sẽ thường cảm nhận rõ ràng sức nặng của sự cô độc.

Khi ấy khao khát biết bao, người hiểu được sẽ đến trao hơi ấm và cho mượn bờ vai.

Rất vui mừng vì trên suốt chặng đường, chúng ta đã gắn bó với nhau lâu như thế.

Vượt qua sóng gió, cùng nhau đi một vòng lớn,

Mà con tim vẫn gắn kết với nhau như chúng ta đã từng..."

Tới phần cao trào đầu tiên, những cảm xúc thiếu vắng, nhẫn nhịn chờ đợi trong lòng khán giả, được tiếng ca cao vút dần dần lấp đầy.

Giống như bước lên từng nấc thang!

âm vực của Hạ Phồn không ngừng được nâng lên, khi tới đoạn cao trào thứ hai, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác sống động được phát tiết, được phóng thích, khơi thông:

"Giấc mộng ban đầu nắm chặt ở trên tay

Nơi muốn đến nhất, sao có thể nửa đường lại trở về điểm xuất phát..."

Kéo dài âm cuối khúc chiết uyển chuyển du dương, lại phảng phất vì đoạn tiếp theo mà hơi dừng lại lấy đà, Hạ Phồn đã dùng cả hai tay nắm chặt Microphone.

Giờ khắc này vô số ống kính tập trung vào nàng!

Vô số cột sáng tìm về phía nàng.

Quang mang đầy trời truy đuổi đạo thân ảnh trên sân khấu kia, cuối cùng cố định lại hình ảnh Hạ Phồn nắm Microphone lộ ra những khớp xương trắng bệch.

Thân hình nàng hơi ngửa về phía sau.

Tiếng ca trong trẻo mà càn rỡ phảng phất xé rách hết thảy, tiếng hát dâng trào như sóng biển chảy băng băng, khí thế không chịu quay đầu khi chưa đạt tới đích. Tất cả mọi người cảm giác bản thân như đang tắm rửa trong ánh nắng nóng rực, thân thể dần dần nóng hổi!

Quật cường thấu triệt!

Tinh tế!

Sống động!

Ánh mắt cuả Hạ Phồn rốt cuộc dừng lại giữa không trung, ngay sau đó là cao âm càng thêm khoa trương rung động toàn trường, đây cũng là điểm cao trào cảm xúc nhất của cả bài hát:

"Giấc mộng ban đầu tuyệt đối sẽ tới đích, thực hiện được khát vọng thật sự, mới có thể xem như đã đến được thiên đường - "

-

Loạch xoạch loạt xoạt!

Cơ hồ là cùng một lúc, giám khảo đột nhiên đứng lên!

Lại giống như hô ứng hấp dẫn lẫn nhau, dưới đài vô số các khán giả ầm ầm sôi sục, đèn flash giờ khắc này được khua rối rít, có khán giả cũng đứng lên theo!

"Ống kính số 3!"

Đạo diễn chương trình điên cuồng, hắn căn bản không quan tâm sân khấu đêm nay náo loạn thế nào, cơ hồ dùng bản năng chạy theo Hạ Phồn đồng thời gào thét, xa xa chỉ huy tất cả nhân viên công tác:

"Camera bên trái đuổi theo ca sĩ!"

"Toàn bộ ánh đèn đuổi theo!"

"Bắt lại phản ứng của khán giả!"

"Cận cảnh biểu cảm bốn giám khảo đi!

"Bố mày muốn biểu cảm của bọn họ! Biểu cảm!"

"..."

Ống kính bắt tới.

Các giám khảo thần thái khác nhau.

Nhưng rất hiển nhiên bọn họ đều quá hưng phấn!

Bốn vị giám khảo không hẹn mà cùng mở thật rộng miệng, biểu cảm nhất trí tới khoa trương, hoàn toàn quên mất hình tượng khi làm giám khảo, thậm chí khiến cho người ta liên tưởng đến thời điểm bị táo bón...

Cảm xúc của người xem cũng bạo tạc ——

"Con mẹ nó!"

"Đây là cái gì!"

"Ta muốn điên rồi!"

"A a a a a!"

Người xem qua truyền hình không thể nào tưởng tượng được không khí ở hiện trường sẽ như thế nào.

Giờ khắc này mọi người có mặt, trong đầu đều trống rỗng, quên đi tất cả hoàn cảnh xung quanh để đặt mình vào phiến đại dương mà ca khúc tạo nên, họ giống như vô ý thức thét chói tai liên tiếp, rất có khí thế, giống như phía trước là vách đá vạn trượng ta cũng quyết phải tiến lên!

Có người dùng lực vung quả đấm!

Nhiều người hét to giải phóng tâm tình, vỗ đến đỏ bừng đôi tay!

Đường Duyệt đứng trong hậu trường mở to hai mắt nhìn, gần như quên mất hô hấp, mà ở cạnh nàng, Tịch Mỹ giống như thất hồn lạc phách lui về sau một bước.

Chỉ có một người, giờ phút này coi như bình tĩnh.

Người này chính là Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc thậm chí lộ ra một nụ cười, trong đầu của nàng, bỗng nhiên hồi tưởng lại một phen đối thoại cùng mình của Hạ Phồn trước khi lên sân khấu, thực ra rất đơn giản:

"Tại sao muốn đổi bài hát?"

"Bởi vì là bài hát của Tiện Ngư.".
Bạn cần đăng nhập để bình luận