Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 209: Trợ Lý Cao Thủ
Bởi vì hắn tin chắc một điều.
Trong giờ phút này hắn không có cách nào để đạt được một thẻ nhân vật Tề Bạch Thạch như vậy nữa, nhưng sau này hắn đại khái vẫn có thể đạt được trình độ và kỹ năng vẽ tương tự.
Với trình độ tương tự, hắn muốn vẽ bao nhiêu bức họa giống như «Lục hà đồ» thì có thể vẽ bấy nhiêu.
Bởi vì hắn có bảo rương.
Trước đây, hệ thống cũng đã giới thiệu qua.
Cái được gọi là kỹ năng đều chia thành nhiều cấp bậc.
Trên cấp độ chuyên nghiệp, còn có cấp độ đại sư và cấp độ hoàn mỹ.
Kỹ năng vẽ của thẻ nhân vật Tề Bạch Thạch đại khái thuộc cấp bậc đại sư, có lẽ năng lực vẽ tôm của hắn đã gần đạt đến cấp độ hoàn mỹ chăng?
Đáng tiếc là.
Kỹ năng từ cấp độ đại sư trở lên chỉ có bảo rương cấp bậc hoàng kim mới có thể mở ra. Cho đến nay, Lâm Uyên vẫn chưa từng đạt được hoàng kim bảo rương.
Bảo rương cao cấp nhất còn sót lại của hắn là bạch ngân bảo rương, thậm chí bảo rương này còn chưa mở.
"Ta có thể mua năng lực không?"
Sau khi về nhà, Lâm Uyên liền hỏi hệ thống.
Hệ thống trả lời:
"Không thể mua được, năng lực chỉ có thể thông qua bảo rương để đạt được."
Lâm Uyên hiểu rõ.
Hắn cũng đã suy đoán ra điều này.
"Cho người cá không bằng dạy người bắt cá." Câu nói này quả thật rất đúng.
Năng lực mới thực sự là trân quý nhất!
Những tác phẩm kia có thể mang lại lợi ích trước mắt cho bản thân hắn, nhưng về lâu dài mà nói, năng lực mới thực sự là hữu dụng nhất.
"Ví dụ như hội họa chuyên nghiệp hay đàn dương cầm chuyên nghiệp đều có thể trợ giúp cho cuộc sống thường ngày của mình..."
Lâm Uyên nghĩ rằng với chức năng chế tác riêng thì hắn sẽ không phải lệ thuộc quá nhiều vào bảo rương rồi.
Nhưng hiện tại chỉ có bảo rương mới có hi vọng mở ra năng lực, xem ra có thể tranh thủ để lấy năng lực từ bảo rương.
Nghĩ đến đây, Lâm Uyên liền hướng ánh mắt nhìn về phía bạch ngân bảo rương còn sót lại trong kho hàng của hệ thống.
Trong này sẽ có năng lực sao?
Thôi quên đi, vẫn là nên đợi đến lúc có vận khí tốt một chút thì mở, mong là sẽ sớm thôi.
Lâm Uyên nén lòng hiếu kỳ lại.
Ba ngày sau là thứ bảy.
Lâm Uyên trực tiếp gọi La Vi đến phòng làm việc của hắn, bây giờ La Vi đã chính thức trở thành trợ lý manga của Lâm Uyên.
"Lão sư."
La Vi gặp lại Lâm Uyên, lần này trong thái độ của nàng đã có chút thay đổi.
Bất luận xét về thân phận trợ lý manga, hay trình độ quốc họa của nàng mà nói, gọi Lâm Uyên một tiếng lão sư cũng đều không phải vấn đề lớn.
Lâm Uyên chưa bao giờ để ý đến cách xưng hô, dù sao hắn cũng bị người khác gọi theo đủ loại rồi.
Lão sư, sư phụ, đại thần, đại biểu, học đệ, lão tặc...
Những thứ này đều không quan trọng.
Lâm Uyên bắt đầu giải thích về yêu cầu công việc cho La Vi, manga «Võng Vương» đã có thể chính thức được bắt đầu triển khai từ ngày hôm nay.
"Lại là «Võng Vương» sao?"
La Vi có chút sửng sốt, sau đó mỉn cười nói:
"Hóa ra manga chuyển thể từ bộ tiểu thuyết này. Ta đã đọc qua một ít, cảm thấy khá thú vị. Lão sư thương lượng được vấn đề bản quyền rồi sao?"
"Nhận được rồi."
Trong lòng Lâm Uyên cảm thấy, bản thân đã tự ủy quyền cho chính mình rồi.
La Vi tự thích nghi với vai trò trợ lý của nàng:
"Ta quay về sẽ đọc xong bộ tiểu thuyết này. Chúng ta có hình mẫu nhân vật và phân cảnh như thế nào chưa? Ngài có bản thảo thiết kế không?"
"Ngươi chờ ta một chút."
Lúc này, Lâm Uyên bắt đầu vẽ.
Đầu tiên là xác định phong cách của nhân vật.
Lâm Uyên dựa theo thiết kế nguyên bản trực tiếp vẽ ra một loạt hình tượng các nhân vật.
Đó đều là hình tượng nguyên bản của «Vương tử tennis» với phong cách tươi mới rất đặc sắc của Nhật Bản.
Nhưng thế giới này không hề tồn tại cái gọi là phong cách đặc trưng của manga Nhật Bản.
"Đây chính là Long Mã sao?"
Mũ Tennis kinh điển, đồng phục xanh trắng, tóc mái che kín đầu, nhưng vẫn để lộ ra một đôi mắt to lấp lánh, có hồn.
Vừa đẹp trai, lại vừa hiên ngang.
Sau đó là hình tượng của những nhân vật trọng yến như Chu Trợ, ...
Nhìn Lâm Uyên thiết kế hình tượng nhân vật, ánh mắt của La Vi càng ngày càng kinh ngạc.
Nàng đương nhiên biết kỹ năng phác họa của Lâm Uyên rất tốt.
Nhưng kỹ năng phác họa tốt và khả năng sáng tác trong phác họa là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nàng không nghĩ tới Lâm Uyên lại có thể thiết kế được hình tượng nhân vật manga tốt như vậy...
Là một người đã đọc qua nguyên tác, La Vi chắc chắn hình tượng của những nhân vật này rất phù hợp với miêu tả trong tiểu thuyết!
Ngay cả là fan cứng của «Võng Vương», có lẽ cũng không thể chê được hình tượng của những nhân vật này.
"Đây là hình tượng của những nhân vật chính trong giai đoạn đầu."
Sau nửa giờ, Lâm Uyên mới tạm thời dừng lại:
"Ngươi có thể giúp đỡ ta ở phần nào thì tận lực làm phần đấy đi."
Ánh mắt của La Vi liên tục lộ ra sự kỳ dị.
Nàng đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Uyên và nói:
"Nếu như ta giúp ngươi hoàn thành một lượng lớn công việc, ngươi có thể đồng ý sau này, dạy cho ta vẽ quốc họa không?"
Vẽ quốc họa?
Lâm Uyên có chút sửng sốt, bây giờ hắn nhất định là không dạy nổi La Vi, bởi vì thực sự trình độ quốc họa của hắn cũng chỉ tương đương với La Vi.
Nhưng nếu như hắn có thể rút ra trình độ hội họa cấp bậc đại sư trong hoàng kim bảo rương, vậy thì quả thực là có thể dạy La Vi.
Về việc này, Lâm Uyên cũng không dám hứa chắc chắn.
Ngay khi Lâm Uyên định từ chối, hệ thống đột nhiên xuất hiện:
[Chúc mừng kí chủ kích hoạt nhiệm vụ mới, nếu như kí chủ trong vòng một năm có thể tăng danh tiếng hội họa lên hơn năm trăm ngàn, phần thưởng của kí chủ sẽ là thưởng hoàng kim bảo rương, bên trong có chứa trình độ hội họa cấp bậc đại sư!]
"Tiếp nhận!"
Lâm Uyên có chút vui mừng.
Hệ thống cũng không phải chỉ muốn moi tiền của hắn, mà thỉnh thoảng cũng có thời điểm rất hữu dụng.
Ví dụ như khi bản thân cần trình độ hội họa nhất, hệ thống liền ban bố một nhiệm vụ như vậy.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ.
Lâm Uyên quay đầu nhìn về phía La Vi:
"Nếu như ngươi có thể trợ giúp ta đủ nhiều, sau này có thể dạy cho ngươi quốc họa."
"Được."
La Vi vui mừng khôn xiết.
Lâm Uyên là đại thần trong câu lạc bộ hội họa, năng lực giảng dạy của Lâm Uyên đã sớm được các sinh viên trong khoa truyền tai nhau từ lâu. Vì vậy, La Vi rất muốn biết rốt cuộc Lâm Uyên dạy quốc họa sẽ lợi hại đến mức nào!
Đúng.
Với trình độ hội họa hiện tại của La Vi, muốn tìm một đại sư hội họa để bái sư thực ra cũng không khó.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, người có trình độ hội họa lợi hại không ít, nhưng không phải ai cũng có khả năng giảng dạy.
"Chúng ta bắt đầu thôi."
Lâm Uyên gật đầu nói, hắn đã chính tay thiết kế phân cảnh, còn về phần hoàn thiện nó, hắn muốn giao cho La Vi, xem xét một chút trình độ của La Vi.
La Vi cũng không hề nhàn rỗi.
Lâm Uyên thiết kế phân cảnh, nàng liền dựa theo hình tượng của Long Mã và các nhân vật khác để tiến hành vẽ phỏng theo.
Cứ như vậy vẽ phỏng theo, sau một thời gian ngắn, nàng đã có thể tự vẽ được hình tượng của Long Mã và các nhân vật khác giống với nét vẽ của Lâm Uyên.
"Không tệ."
Vẽ xong phân cảnh, Lâm Uyên nhìn một chút bản vẽ phỏng theo hình tượng nhân vật của La Vi, so với bức họa của hắn thì không khác nhau nhiều.
Đây chính là năng lực của cao thủ, cũng là lý do tại sao Lâm Uyên lại chọn La Vi làm trợ lý.
Trợ lý bình thường chỉ có thể giúp Lâm Uyên vẽ một số phần bối cảnh đơn giản, nhưng trợ lý cao thủ như La Vi thì thực sự có thể giúp Lâm Uyên vẽ hoàn thiện manga!
Trên thực tế.
Trên mạng có rất nhiều họa sĩ bậc thầy có thể vẽ hoàn toàn giống với nguyên tác, những người này đều là họa sĩ có tên tuổi trong nghề.
Trong một số tác phẩm đồng tác giả, các họa sĩ có thể vẽ ra hình tượng của nhân vật giống hệt với nguyên tác.
La Vi chính là một trợ lý như vậy.
Nhưng Lâm Uyên vốn không biết rằng, La Vi cũng là một mangaka khá nổi tiếng trên mạng, hơn nữa quả thật đã từng vẽ một số bộ truyện ngắn kết hợp với các họa sĩ khác, đã từng được không ít fan manga công nhận.
Lâm Uyên chỉ biết rằng sau này La Vi chính là trợ lý cùng đồng hành vẽ «Võng Vương» với mình.
Ngược lại công việc vẽ phân cảnh đối với Lâm Uyên mà nói cũng không phải quá phức tạp.
Hắn có thể tự mình phụ trách vẽ quyển một, sau đó đem nội dung quyển hai phác họa phân cảnh trước, tiếp theo giao cho La Vi hoàn thiện là xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận