Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1796. Ngoan ngoãn xưng thần

Chương 1796. Ngoan ngoãn xưng thần


Rất nhiều người phẫn nộ bày tỏ: "Nếu đổi Trình Tâm thành Chương Bắc Hải hay là một người nào khác, nhân loại cũng không đến mức này.”

"Bệnh Thánh Mẫu, phải trị!"

"Quyển sách này chỗ nào cũng tốt, duy nhất chỉ có Trình Tâm là thấy ghê tởm dã man.”

"Ta cần một vũ khí hạng nặng, ném về phía Trình Tâm.”

“Hình như nhân vật nữ trong bộ này không được ai thích thì phải.”

“Hình như gần đây lão tặc thất tình phải không, nữ chủ nào cũng khiến người ta căm ghét.”

“Trình Tâm là nhân vật chính đầu tiên ta muốn xông vào sách bóp chết nữ chính. Trước đó ta hận nhất chính là Giang Ngọc Yến.”

"Trình Tâm có tài đức gì mà so sánh với Giang Ngọc Yến?"

"Vân Thiên Minh thích Trình Tâm đúng là bị mù rồi."

"Liếm chó mà thôi, từ đầu đến cuối thất bại, trải qua ngàn vạn đau khổ cũng không nắm được tay nữ thần.”

"Trình Tâm cũng không yêu Vân Thiên Minh."

“Ngu muội mãi không tỉnh."

......

Mắng Trình Tâm còn chưa đủ lại mắng cả Vân Thiên Minh.

"Vân Thiên Minh là tồn tại thần thoại rồi, ban đầu hắn hơi mềm lòng với nữ thần nhưng sau đó không giống vậy. Cuối cùng Trình Tâm cũng không ở cùng Vân Thiên Minh, là do không xứng với hắn.”

“Đúng vậy!”

"Mắng Trình Tâm đừng kéo theo Vân Thiên Minh."

"Đương nhiên, có thể mắng lão tặc."

“Ha ha ha ha, lão tặc đợt này lại mắc bệnh, quả nhiên là kết cục toàn đoàn bị diệt, ta không hề bất ngờ chút nào.”

"Quen rồi, lão tặc cho vô số nhân vật chết, rốt cuộc vẫn viết vũ trụ bị huỷ diệt.”

“Cũng là điều dễ hiểu, đây là lão tặc, còn mong đợi gì hơn nữa?”

"Ý tứ của Tử thần sống mãi chính là Trình Tâm hại chết hệ mặt trời như g vẫn ngoan cường sống tiếp, vậy ai là tử thần đây?”

“Trình Tâm: Vader, ta là người phá tường của ngươi.”

“Duy Đức: “Nếu ta giết Trình Tâm sớm một chút chắc là ổn rồi.”

"Ba câu chuyện cổ tích của Vân Thiên Minh quá kinh diễm, đáng tiếc vừa quay đầu đã bại trong tay thánh mẫu, không hổ là đệ nhất thánh mẫu hệ mặt trời."

"Bỗng nhiên phát hiện, cho dù là đoàn toàn bị diệt, mọi người cũng không mắng lão tặc."

“Có khi nào hắn cố tình sáng tạo ra Trình Tâm để thay hắn chịu mắng không?”

"Ha ha!"

“Đợt Trình Tâm này thay lão tặc bị mắng!”

“Không mắng lão tặc là bởi vì quyển sách này viết quá trâu bò, muốn gì có đó. Tinh thần vũ trụ, sử thi cấp độ vũ trụ. Hệ mặt trời trong mắt chúng ta to lớn biết bao, trước mặt kẻ khác chỉ là sâu kiến. Biết rõ thất bại nhưng vẫn làm, biết rõ thua nhưng vẫn cố chấp, đây chính là tôn nghiêm của nhân loại.”

Toàn cầu đều đang bùng nổ vì Tam Thể của Sở Cuồng.

Diệp Thông nhận thua qua blog, không quên giới thiệu Tam Thể cho người hâm mộ của mình: “Khuyến khích mọi người đọc tác phẩm tuyệt diệu này.”

"Quyển sách này chia làm ba bộ, bộ thứ nhất so sánh với hai bộ sau mà nói có chút bình thản, nhưng tổng thể mà nói không tệ. Sở Cuồng lão sư đã kết hợp khoa huyễn và lịch sử rất tự nhiên, tạo ra một câu chuyện đẹp mắt lại không thiếu phần nghiêm túc.”

“Bộ thứ hai càng đặc sắc hơn, quan trọng chính là La Tập đã nghĩa ra được kế phản kích và sự cố gắng của Chương Bắc Hải trong việc bảo vệ nhân loại.”

“Bộ thứ ba thì buồn quá, trước mặt vũ trụ mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé, nhưng đứng ở quan điểm tác giả khoa huyễn, cá nhân ta lại rất thích điều này.”

"Nếu như nói tàn khốc, kỳ thật nhân loại cũng vẫn tàn khốc như vậy."

"Ví dụ, những người không thể có ác ý với kiến, nhưng nếu bạn muốn xây dựng một con kênh, hoặc đào một nền tảng, ai sẽ xem xét nó?"

"Nếu bây giờ ngươi hóa thành một con kiến, một con chim, ta sẽ nói cho ngươi biết lý thuyết khu rừng đen tối. Kinh nghiệm của ngươi sẽ rất phong phú vì đây chính là trạng thái trong cuộc sống hằng ngày.”

Trần Thực mở ra quy tắc ngầm của người thua cuộc văn đấu phải giới thiệu tác phẩm của người thắng cho bên ngoài.

Diệp Thông yên lặng tuân thủ quy tắc ngầm kế thừa này, không chỉ khen ngợi mà còn bày tỏ một phần quan điểm của mình về bộ tiểu thuyết.

......

Gần một tuần đã trôi qua kể từ khi Tam Thể được phát hành.

Các độc giả đã đọc xong hết, rất nhiều câu hỏi đang sôi trào trên mạng xã hội: “Sinh tồn cần phải nhanh nhẹn, chẳng lẽ tiêu diệt đối phương là lẽ đương nhiên?”

“Sống để kiến tạo văn minh, sống để chờ người ta tiêu diệt.”

“Tất cả chúng ta đều là ếch dưới giếng nhưng lầm tưởng mình là sao trên trời.”

“Yếu đuối và dốt nát, không phải là một trở ngại cho sự sống còn, kiêu ngạo mới là nhược điểm lớn nhất.”

“Huỷ diệt hay sống sót, ngươi hãy chọn đi.”

“Chúa bỏ rơi bạn.”

“Thành phố là một khu rừng, mỗi người đàn ông là một thợ săn, mỗi người phụ nữ là một cái bẫy.”

“Tiêu diệt thế giới chuyên chế của con người thuộc về Tam Thể!”

Mỗi từ, mỗi từ, mỗi đoạn văn trong tiểu thuyết đều khiến người ta muốn lấy ra để dẫn chứng. Toàn cầu đều đang xúc động về tác phẩm này.

“Sách thần.”

“Ta đoán xếp hạng của lão tặc sắp tăng.”

“Còn phải đoán sao, nếu không tăng thì ta nhịn đói.”

“Đây không phải là điều ai cũng làm được, độ nóng của Tam Thể không đùa được đâu.”

"Nói như vậy cũng đúng."

"Ta vốn không đọc khoa huyễn nhưng sau khi xem xong Tam Thể thì say mê không rời. Là do nó được viết bởi Sở Cuồng mới khiến người ta cuồng si đến thế.”

"Xem số liệu thống kê doanh số chưa?"

"Nghe nói Tam Thể đã lập kỷ lục doanh số một ngày và doanh số hàng tuần trong phân loại khoa học viễn tưởng."

“So với loạt truyện đế chế ngân hà lúc trước còn điên cuồng hơn nhiều.”

“Lần này Sở Cuồng thật sự trở thành vua khoa học viễn tưởng rồi.”

Trong giới khoa huyễn, mọi người đều yên lặng.

“Thừa nhận đi, ông hoàng khoa huyễn mới đã ra đời.”

"Sau này người đứng đầu khoa huyễn Lam Tinh chính là Sở Cuồng.”

“Xếp hạng của hắn tháng sau có thể lên bảy, đối với khoa huyễn như thế cũng là chuyện tốt.”

“Còn ai không phục nữa?”

"Không ai ngăn cản được tên quái vật này."

"Đối thủ đáng sợ đến trình độ này, toàn thế giới chỉ có một người."

"Đúng vậy."

"Trên thế giới làm sao có thể có người như vậy?"

"Nhìn bộ dáng mặt mày ủ rũ của các ngươi, không phải lúc trước không xem Sở Cuồng ra gì sao?”

"Khi trình độ chênh lệch quá lớn, rõ ràng thái độ của người ta rất bình thường, rơi vào mắt chúng ta, giống như hắn xem thường chúng ta vậy."

“Hiểu rồi, ta nhận thua.”

Không ai ép ai cả, toàn bộ đều cúi đầu nhận thua. Sau đó cùng kéo nhau đến blog của hắn, ngoan ngoãn xưng thần.

Hàng loạt câu chúc mừng được để lại trong khu bình luận, nhưng việc này không ảnh hưởng đến Lâm Uyên nhiều lắm. Thật ra hắn không hề nhớ rõ bọn họ, nếu tất cả đều hoà hảo thì không cần bận tâm quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận