Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 122: Ngày Mai Đi Ăn Sườn

Trở thành biên tập viên đều là người có sở thích đọc tiểu thuyết.

Người thích đọc tiểu thuyết, đại khái đều có chút hoang tưởng.

Lấy một ví dụ, tác giả miêu tả trong sách một mực nhấn mạnh nhân vật chính dung mạo rất đẹp trai, khiến cho các cô gái đọc phi thường nhập tâm, ảo tưởng mình được làm nữ chính.

Cái này gọi là chứng vọng tưởng.

Buổi chiều tối thời điểm tan làm, Lâm Huyên đã bình tĩnh lại, không còn các loại vọng tưởng.

Nàng vui vẻ gọi điện thoại cho Lâm Uyên: "Em trai, ngươi đoán ta đang ở đâu!"

Lâm Uyên nói: "Tô Thành."

Lâm Huyên hơi chững lại: "Làm sao ngươi biết?"

"Ta đoán." - Thực ra Dương Phong buổi trưa hôm nay nói chuyện với Lâm Uyên rồi.

Lâm Huyên không quấn quít chuyện này, có chút hưng phấn nói: "Chị ngươi bây giờ chuyển đến Ngân Lam Thư Khố công tác, phỏng chừng không mất bao lâu liền có thể gặp được thần tượng của ta rồi!"

Lâm Uyên sửng sốt một chút: "Thần tượng của chị là ai?"

Lâm Huyên kỳ quái: "Chẳng lẽ không phải ngươi nên hỏi ta tại sao lại chuyển tới Ngân Lam Thư Khố sao?"

Lâm Uyên: "..."

Lâm Huyên cười có chút đắc ý: "Ngươi nhất định rất muốn biết đúng không, chị gái ngươi không bị đuổi việc. Sau khi Lăng Xuyên bị thu mua, ta cùng vài đồng nghiệp được đều đến Ngân Lam công tác, có thể là công ty coi trọng năng lực của ta đấy."

Lâm Uyên qua loa lấy lệ nói: "Chị lợi hại."

Lâm Huyên chuyển đề tài: "Thực ra ta càng hoài nghi, Giám đốc Ngân Lam Thư Khố có phải mơ ước sắc đẹp của ta hay không..."

"Hắn dám!"

Lâm Uyên tăng cao âm vực.

Lâm Huyên chậc chậc cười nói: "Đùa thôi, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có phải có xu hướng tỷ khống hay không? Thật là xin lỗi, chị không phải đệ khống, mà là một người có xu hướng muội khống, Dao Dao mới là chân ái của ta!" (1)

Lâm Uyên: "..."

Đây toàn là cái gì với cái gì thế vậy?

Lâm Huyên tiếp tục nói: "Thực ra ta cũng không biết tại sao Ngân Lam bên này đối với ta rất chiếu cố. Nhưng chị bây giờ vừa tới Tô Thành, còn không có nơi nào đặt chân, chỗ ngươi còn phòng không?"

Người nhà đều biết chuyện Lâm Uyên thuê phòng bên ngoài ở.

Bởi vì sinh viên muốn không ở nội trú chuyển ra bên ngoài, cần làm thủ tục có giấy tờ xác nhận của người giám hộ.

"Có." - Lâm Uyên suy nghĩ để chị gái ở luôn đây cùng mình:

"Không cần thuê phòng, sau này chị an tâm ở chỗ em là được, căn phòng đủ dùng, chốc nữa em nhắn chị địa sang cho chị."

"Vậy cũng được, ngươi có phải còn hỏi thần tượng của ta là ai hay không?"

Lâm Uyên hỏi: "Là ai?"

Tỷ tỷ cười nói: "Sở Cuồng!"

Lâm Uyên sửng sốt: "Chị không phải nói ghét hắn sao?"

Lâm Huyên ho khan một tiếng: "Trước kia đều là chủ sao thần vậy, giờ thì khác rồi, bây giờ Sở Cuồng là thần tượng của ta, có lẽ không bao lâu nữa, ta có thể lấy được chữ ký của hắn!"

"Ta khi còn bé viết đầy trong vở bài tập đấy, mẹ hẳn là chưa vứt đi đâu, đều cất ở nhà cũ."

"Ta lấy chữ ký của ngươi thì có lợi ích gì, lại không thể bán lấy tiền."

"... Chị muốn ký tên là vì bán lấy tiền?"

"Bằng không thì làm gì?"

"Rất đáng tiền sao?" - Lâm Uyên có chút để ý.

Lâm Huyên suy nghĩ một chút nói: "Ta cảm thấy về sau sẽ đáng tiền."

Lâm Uyên: "..."

Ta vẫn nên tiếp tục dạy vẽ vậy.

Lâm Huyên thoải mái nói: "Cứ như thế đi, ta gọi điện thoại về cho mẹ đã. Nói chuyện công việc hôm nay, nếu không mẹ ở nhà lại lo lắng."

"Ừm."

Lâm Uyên cúp điện thoại, đem địa chỉ chỗ ở gửi cho chị gái.

Đối với chuyện chị gái có thể tới Tô Thành làm việc, Lâm Uyên rất vui vẻ.

Ngân Lam Thư Khố thật tốt.

Bộ truyện ngắn tiếp theo hay là đăng ở chỗ tạp chí của Ngân Lam Thư Khố đi.

Tiền cho ít một chút cũng nhận, quan hệ tốt với họ, bọn họ cũng sẽ chiếu cố chị gái nhiều hơn.

Cùng lúc đó.

Ngân Lam Thư Khố.

Trong phòng làm việc của Giám đốc, Lữ Bắc đang hưởng thụ một chút âm nhạc, bỗng nhiên bên ngoài có một nữ nhân gõ cửa.

Lữ Bắc nói: "Vào đi."

Nữ nhân sau khi vào cửa, cung kính khom người báo cáo: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của ngài, sau khi «Tru Tiên» phát hành, Đỉnh Thịnh và các nhà xuất bản khác đều đi tìm Sở Cuồng lão sư, bọn họ hỏi thăm khắp nơi, xem bộ dáng là muốn đào người, nhưng ta đã dựa theo ngài phân phó, tận lực che giấu thông tin liên hệ của Sở Cuồng lão sư."

"Lại muốn đào của chúng ta, nghĩ hay lắm."

Lữ Bắc hừ một tiếng, biểu tình không hốt hoảng chút nào.

Nữ nhân có chút lo lắng nói: "Nhưng ta phải nhắc nhở Giám đốc, dựa theo cách của họ, tìm được phương thức liên lạc với Sở Cuồng lão sư chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó bọn họ có thể hay không..."

"Yên tâm đi."

Lữ Bắc nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Bây giờ coi như đem tin tức của Sở Cuồng cho bọn họ, bọn họ cũng rất khó đem người đào đi."

"Tại sao?"

"Ngươi không cần phải để ý đến."

Lữ Bắc cười nói: "Về sau ngươi không cần để ý chuyện này nữa, quay lại xử lý tốt công việc trong văn phòng Giám đốc, ngoài ra trong văn phòng có thêm một người mới, ngươi làm thư ký trưởng ở đây nhất định phải chiếu cố tốt người ta, đây là công việc chính của ngươi sau này."

"Được."

Nữ nhân gật đầu một cái rồi rời đi, nhưng trong lòng có chút kinh nghi bất định, người mới từ đâu đến, có thể để cho Giám đốc coi trọng như vậy?.

Lâm Huyên dựa theo địa chỉ, lúc vừa tới căn hộ Lâm Uyên đang ở, con mắt trừng thật lớn: "Đây chính là phòng ngươi thuê?"

"Đúng vậy."

Lâm Uyên cười nói.

Hắn đã nói chuyện qua với Triệu tỷ rồi.

Triệu tỷ vẫn là trước sau như một rất dễ nói chuyện, nghe nói là chị gái của Lâm Uyên, lúc này biểu thị Lâm Huyên muốn ở bao lâu thì ở, thậm chí còn nói có rảnh rỗi thì mời chị gái cùng ăn bữa cơm.

"Xin chào, ngươi chính là em trai của Lâm đại biểu đúng không, ta tên là Trương Trình, trợ lý của Lâm đại biểu!"

Ngay khi Lâm Huyên đi vào, phía sau nàng nhô ra một cái đầu trọc, tiến hành chào hỏi với Lâm Uyên.

Nói là đầu trọc có lẽ có chút không ổn, bởi vì đối phương còn vài cọng tóc quật cường mạnh mẽ tồn tại, bất kể đầu vùng vẫy rung lắc thế nào cũng sẽ không động đậy.

"Tổng biên tập, ngươi không cần khách khí như vậy."

Lâm Huyên có chút bất đắc dĩ, đây chính là trợ lý mà nàng cuối cùng lựa chọn ——

Nàng khi còn đi làm ở Lăng Xuyên, tổng biên tập quản lý trực tiếp là Trương Trình.

Nhưng cũng không phải nàng cố ý giày vò sếp cũ của mình, thật sự là hôm nay lúc Giám đốc cho mình tự chọn trợ thủ, Trương Trình một mực hướng chính mình nháy nháy mắt, nhất định phải nhận chân phụ tá cho mình.

Lâm Huyên cũng rất tuyệt vọng.

Đang làm tổng biên tập, biến thành trợ lý của mình, thật sự cảm giác rất không thích ứng.

Hôm nay tới nhà em trai cũng là Trương Trình kiên trì, nhất định phải đưa mình tới, nói là hành lý quá nhiều, một cô gái mang không nổi.

Đối với chuyện này Lâm Huyên chỉ có thể đón nhận.

Lâm Uyên mỉm cười nói: "Xin chào."

Trương Trình gật đầu, hướng bên trong nhà nhìn lướt qua, cười nói: "Vậy ta đi về trước, Lâm đại biểu có chuyện nhớ gọi ta."

"Được được, tổng biên tập đi thong thả."

Trương Trình khoát khoát tay: "Đừng gọi ta là tổng biên tập, gọi ta tiểu Trương cũng được, ngươi ở Ngân Lam gọi ta là tổng biên tập, vậy những tổng biên tập khác nghe được sẽ nghĩ thế nào."

Lâm Huyên bất đắc dĩ: "Vậy ta gọi là lão Trương đi, dù sao trước đây chúng ta cũng gọi sau lưng ngươi như vậy."

Trương Trình: "..."

Dưới ánh trăng lẫn ánh đèn rực rỡ trong tiểu khu, Trương Trình rời đi.

Khi hắn rời đi, bước chân rất nhẹ nhàng, khóe môi nhếch lên nụ cười.

Chính mình quả nhiên không đoán sai, bối cảnh của Lâm Huyên tuyệt đối không đơn giản!

Đầu tiên, cái tiểu khu này không tiện nghi đâu, đệ đệ của nàng nhìn qua chính là một tên học sinh, lại ở loại tiểu khu như vậy, không có bối cảnh làm sao có thể?

Hơn nữa trong căn nhà kia, nội thất sang trọng, trang trí đẹp đẽ.

Suy nghĩ một chút, Lâm Huyên lúc trước ở công ty, lại cùng nhau ăn mì gói với mọi người, có lần thiếu chút nữa bởi vì tranh nhau một miếng thịt hun khói mà đánh lộn, thật làm cho lòng người sinh cảm khái.

Đây là hòa mình cùng lão bách tính sao!

Về sau chỉ cần đem bà cô tổ này phục vụ thật tốt là được, ở Ngân Lam mưu cầu một vị trí, hẳn không phải việc gì khó khăn nhỉ!

Tiền đồ một mảnh sáng lạn!

Chỉ là không biết hậu trường của bà cô tổ này rốt cuộc là ai?.

Sau khi Trương Trình rời đi, Lâm Huyên lượn quanh xem xét mấy căn phòng:

"Ta ở đâu?"

Lâm Uyên hỏi: "Phòng ngủ chính được không?"

Lâm Huyên bĩu môi: "Ta nào có cái phúc phận đấy, để cho mẹ biết, ta sau này cũng đừng lăn lộn nữa."

"Vậy gian này đi."

Lâm Uyên chỉ chỉ bên tay trái: "Đây là phòng của Hạ Phồn, sau này chị cứ ở là được, em sẽ cùng Hạ Phồn nói qua, nàng sau này lịch thi tài dày đặc, cũng không có cơ hội về đây ở."

Trên thực tế, Giản Dịch cùng Hạ Phồn chưa từng tới mấy lần.

Hai người đều là sinh viên nội trú, coi như hai ngày nghỉ cũng rất khó đi suốt đêm không về.

Thực sự không được, đầy người rồi thì cho Giản Dịch ngủ ghế sa-lon, hắn cũng sẽ không để ý.

Lâm Huyên gật đầu một cái.

Giản Dịch cùng Hạ Phồn đều là bạn tốt của Lâm Uyên, lúc trước còn chưa lên đại học, hai đứa kia thường xuyên tới nhà chơi đùa rồi học nhóm với nhau, cho nên Lâm Huyên cũng rất quen thuộc.

"Đúng rồi."

Lâm Huyên tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cười nói: "Dao Dao tháng sau thi đại học rồi!"

"Nhanh như vậy?"

Lâm Uyên sửng sốt một chút, chuyện này hắn đã quên béng, tháng bảy là thời gian thi đại học, em gái Lâm Dao năm nay lớp mười hai rồi, chắc chắn muốn thi đại học, bây giờ có lẽ đang cắm mặt luyện thi rồi.

Lâm Huyên thần thần bí bí nói: "Ngươi đoán nàng muốn vào trường nào?"

Lâm Uyên suy nghĩ một chút, nói: "Nàng cũng chuẩn bị ghi danh học viện nghệ thuật Tần Châu?"

Lâm Huyên đập tay một phát: "Trả lời chính xác, anh trai ở Tần Nghệ, nàng dĩ nhiên cũng nghĩ sẽ tới đây, sau này nàng ở trong trường các ngươi, ngươi cũng không thể để cho nàng bị bắt nạt."

Lâm Uyên nghiêm túc nói: "Ta sẽ bảo vệ nàng!"

Đối với Lâm Dao có thể thi đỗ Tần Nghệ hay không, cả nhà không ai hoài nghi.

Em gái Lâm Dao là một học bá chân chính, thành tích học tập luôn luôn đứng đầu danh sách toàn trường, hàng năm Lâm Huyên hỏi nàng muốn quà gì, câu trả lời của nàng vĩnh viễn là:

Tài liệu học tập.

Lâm Uyên bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Mẹ sẽ đáp ứng?"

Lâm Huyên bĩu môi: "Nếu là lúc trước, mẹ khẳng định không đáp ứng, học nghệ thuật tốn thêm tiền thôi, cũng chỉ có con trai bảo bối ngươi có thể tùy tiện lựa chọn, hai người chúng ta làm con gái chỉ có thể nghe theo mẹ sắp xếp. Nhưng bây giờ thì khác rồi, ngươi kiếm được không ít tiền, trong nhà cũng thoải mái, Dao Dao muốn học nghệ thuật, mẹ liền đồng ý."

"Vậy thì tốt."

Không biết em gái sẽ đăng ký vào khoa nào, hình như nó có vẻ thích vẽ vời một chút?

Loại chuyện này Lâm Uyên chắc chắn sẽ không nhúng tay, chị gái em gái thích làm cái gì, hắn đều ủng hộ.

Nghĩ đến công việc và cuộc sống sau này, Lâm Huyên nhẹ giọng nói:

"Về sau liền tốt. Ta cùng Dao Dao đều ở Tô Thành, cũng có thể chiếu cố cho nhau.

Thực ra khi còn bé, hai chúng ta đều từng giận ngươi, cảm thấy mẹ thật sự quá thiên vị, có cái gì tốt nhất cũng cho ngươi, hai chúng ta giống như đều là dư thừa, ta thậm chí hoài nghi, mẹ sinh hai chúng ta chính vì để sau này hai người chúng ta chiếu cố cho ngươi."

Lâm Uyên im lặng.

Lâm Huyên nhoẻn miệng cười: "Sau đó ta nhớ có một lần, mẹ đem sườn rán để lại cho ngươi, ngươi lại len lén để lại cho hai chúng ta, ngày đó Dao Dao khóc cả đêm, còn không dám phát ra âm thanh. Dù sao ngươi cũng biết, chúng ta cùng mẹ ngủ chung một căn phòng... Ngươi có phải rất bất ngờ hay không, thì ra chị gái em gái đều từng có oán khí với mình."

Lâm Uyên trầm mặc như trước.

Lâm Huyên nhỏ giọng nói: "Tức giận?"

Lâm Uyên lắc đầu: "Ta đang nghĩ, ngày mai đi ăn sườn đi, ta có người bạn tốt, hắn là học trưởng của ta, đặc biệt tinh thông đối với mỹ thực."

Lâm Huyên: "..."

Nàng nhéo mặt Lâm Uyên một cái, xoay người nói: "Ngươi nên vệ sinh rửa mặt rồi đi ngủ đi, chị sẽ dọn dẹp qua nhà cửa một chút."

Lâm Uyên gật đầu. .

(1) Đệ khống/Huynh khống/Muội khống/Tỷ khống: thương yêu cưng chiều đệ/huynh/muội/tỷ đến mức phát cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận