Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 79: Sự Kiện Lớn

"Ngươi gần đây bận rộn gì sao, cả sáng lẫn tối đều không thấy mặt mũi đâu."

Ngày 2 tháng tư, trong phòng ăn trường học, Giản Dịch mở miệng hỏi Lâm Uyên.

Hạ Phồn cũng nhìn chằm chằm Lâm Uyên, gần đây Lâm Uyên quả thật rất ít lộ diện, chung quy khiến người ta cảm thấy thần thần bí bí.

Lâm Uyên nói: "Ta gần đây ở Câu lạc bộ hội họa luyện vẽ một chút."

Giản Dịch sững sờ, chợt cười gật đầu nói: "Không nghĩ tới ngươi cũng hứng thú đối với hoạt động câu lạc bộ, nhưng thỉnh thoảng tham gia đoàn hội một chút cũng tốt, cuộc sống đại học của chúng ta muốn phong phú một nửa là dựa vào hoạt động đoàn hội."

Giản Dịch là chủ lực của câu lạc bộ bóng rổ học viện nghệ thuật Tần Châu.

Hắn từ nhỏ đã thích chơi bóng rổ, lúc vừa lên đại học liền gia nhập câu lạc bộ bóng rổ của trường.

"Đúng rồi."

Hạ Phồn mở miệng nói: "Trường học chúng ta tháng sau có giải đấu bóng rổ, ngươi là thành viên tích cực của câu lạc bộ bóng rổ, có đại biểu hệ các ngươi tham gia thi đấu hay không?"

"Còn phải nói sao." - Giản Dịch cười đắc ý:

"Ta là chủ lực của hệ sân khấu điện ảnh đấy, thi đấu bóng rổ làm sao thiếu mặt được, năm nay mục tiêu hệ chúng ta chính là hạng nhất!"

"Vậy cũng chưa chắc." - Hạ Phồn cười nói:

"Hệ sân khấu điện ảnh các ngươi năm ngoái hình như mới hạng ba mà."

"Năm ngoái là lần đó là tên bên hệ vũ đạo kia sử dụng âm chiêu."

Nhắc đến chuyện này Giản Dịch liền tức giận bất bình: "Vốn là chúng ta là có thể vào trận chung kết, kết quả tên Hứa Xương của hệ vũ đạo kia phạm quy, làm ta bị thương không thi đấu nổi."

Hạ Phồn chậc chậc nói: "Oán niệm ghê chưa, liền tên cũng nhớ rõ ràng như thế."

Giản Dịch hừ một tiếng: "Năm nay xem ta tìm hắn báo thù như thế nào. Hắn bỏ bóng gần rổ không tệ, không hay ném xa, ta chuẩn bị đến lúc đó cạo chết hắn. Hôm đấy hai người các ngươi phải tới cổ vũ cho ta đấy."

Hạ Phồn nói: "Ta muốn cổ vũ hệ Soạn nhạc."

Giản Dịch bĩu môi: "Yên tâm đi, hệ Soạn nhạc hết vòng thứ nhất liền không cần thi đấu nữa."

Lâm Uyên nói: "Ta..."

Chưa kịp gỡ gạc giúp hệ của mình, Hạ Phồn cướp lời: "Hệ Soạn nhạc hệ nhiều nhất có thể tới vòng thứ hai."

Giản Dịch cười to, sau đó nói: "Không nói chuyện giải đấu bóng rổ nữa. Hạ Phồn, các ngươi khi nào thì bắt đầu thi vòng loại «Thịnh Phóng»?"

"Tháng năm tới sẽ bắt đầu."

Hạ Phồn nói: "Nếu như có thể vào Top 100, ta nghỉ hè khả năng không về nhà được."

Lâm Uyên suy nghĩ một chút nói: "Nghỉ hè ta cũng không về nhà, phải đi làm."

Nghỉ cuối năm Lâm Uyên có thể xin được, nghỉ hè thời gian quá dài, Lâm Uyên không thể nào bỏ bê công việc lâu như vậy.

Giản Dịch cười khổ: "Lúc này mới năm thứ hai đại học, thế nào cảm giác các ngươi cũng lu bù lên. Lâm Uyên có công việc của mình, ngươi cũng ở đây vì tương lai phấn đấu, sau này thời gian chúng ta chung một chỗ càng ngày sẽ càng ít."

"Còn sớm lắm."

Hạ Phồn nói: "Chúng ta học tổng cộng năm năm, năm thứ năm có thể phải bận bịu luận văn cùng tìm việc làm. Nhưng ít ra năm thứ ba năm thứ tư đại học, chúng ta vẫn phải ngoan ngoãn mài quần ở trong trường. Dĩ nhiên nếu như ta thông qua «Thịnh Phóng» mà nổi danh, vậy khả năng sau này quả thật sẽ tương đối bận rộn."

"Không chỉ ngươi..." - Giản Dịch thở dài: "Ta năm thứ ba đại học có thể sẽ rời đi."

Lâm Uyên cùng Hạ Phồn cơ hồ là đồng thời nhìn về phía hắn:

"Tại sao?"

Giản Dịch nhún vai một cái: "Giống như các ngươi, vì nhân sinh của bản thân thôi. Đến năm thứ ba đại học, trong trường không phải có vị trí trao đổi sinh sao. Thời điểm sang năm thứ ba ta đại khái muốn đi Tề Châu bên kia. Các ngươi cũng biết, ở Tề Châu, diễn viên chuyên nghiệp càng có nhiều cơ hội hơn một chút."

Giản Dịch là sinh viên hệ sân khấu điện ảnh.

Ở Tề Châu là nơi điện ảnh kịch nghệ phát triển nhất Lam Tinh.

Giống như rất nhiều thiên tài âm nhạc muốn đến Tần Châu phát triển, những người học điện ảnh như Giản Dịch sẽ muốn đi Tề Châu tìm cơ hội.

"Trao đổi sinh sao..."

Lâm Uyên cùng Hạ Phồn trầm mặc lại.

Giản Dịch cười một tiếng: "Bầu không khí không đến nỗi thương cảm như vậy chứ, vạn nhất ta không bắt được suất trao đổi sinh kia thì sao? Các ngươi cũng biết, vị trí trao đổi sinh còn yêu cầu rất cao đối với thành tích học tập."

"Là ngươi thì nhất định có thể bắt được."

Hạ Phồn hơi thương cảm, mặc dù Giản Dịch nhìn lúc nào cũng tùy tính, nhưng kỳ thật thành tích chuyên nghiệp là tốt nhất trong ba người.

"Cảm ơn lời chúc của ngươi."

Giản Dịch nói: "Suy nghĩ kỹ một chút, nếu như ngươi thông qua «Thịnh Phóng» xuất đạo, coi như ta ở lại Tần Nghệ, chúng ta sau này thời gian tụ tập chung một chỗ cũng sẽ rất ít. Nghệ sĩ lượng công việc rất nhiều, trong trường học chúng ta không phải không có minh tinh, ngươi xem những minh tinh này có mấy người còn đủ thời gian đi học? Không phải cứ hở một chút là xin nghỉ cả tháng sao."

"Cũng đúng."

Hạ Phồn cúi đầu xuống.

Lâm Uyên, Giản Dịch cùng với Hạ Phồn ba người, từ tiểu học bắt đầu liền như hình với bóng, vì không phân tách, thậm chí đồng thời thi vào Tần Nghệ, gắn kết như một tòa tháp ngọc.

Có thể đại học chính là nhân sinh đỉnh cuối của tòa tháp này rồi.

Đi ra khỏi tháp, tuyệt đại đa số người đều phải tự bước trên con đường vận mệnh của bản thân. Bằng không cũng sẽ không có nhiều cặp tình nhân trong đại học lại chia tay sau khi tốt nghiệp như vậy.

Trao đổi sinh?

Tham gia thi đấu?

Trước khi tốt nghiệp bắt đầu đi làm?

Những lựa chọn này chẳng qua chỉ là con đường nhân sinh bắt đầu sớm mà thôi.

"Nói như thế, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm đâu." - Giản Dịch giọng cũng có chút thương cảm. .

Cơm nước xong, Lâm Uyên xuất hiện ở Câu lạc bộ hội họa.

Chung Dư đã chờ ở đây từ sớm, cười nói: "Đại thần, hôm nay dạy mấy người?"

"Hai người đi."

Lâm Uyên có hào quang Sư giả tăng hiệu quả giảng dạy, cho nên bây giờ mỗi ngày đều có thể dạy nhiều hơn một hội viên.

"Được."

Lâm Uyên nói: "Chưa gọi người vội, ngươi biết chuyện trao đổi sinh không?"

"Trao đổi sinh?"

Chung Dư sửng sốt một chút, gật đầu nói:

"Trao đổi sinh bắt đầu từ năm thứ ba đại học, mỗi một hệ đều sẽ có mấy suất. Trao đổi giữa các đại học đỉnh cấp mà, cần mấy người thành tích tốt nhất đi làm trao đổi sinh. Đồ chơi này được rất nhiều phúc lợi, trường học sẽ được nhà nước rót kinh phí. Vì vậy trao đổi sinh đều được trợ cấp học phí cùng sinh hoạt phí, sau khi tốt nghiệp còn được hỗ trợ sắp xếp việc làm. Đầu học kỳ này ta còn cố gắng tranh thủ một suất, đáng tiếc lúc ấy thành tích hơi kém."

Lâm Uyên như có điều suy nghĩ.

Chung Dư kinh ngạc nói: "Đại thần ngươi không phải muốn đi trao đổi sinh chứ? Mặc dù trao đổi sinh rất tốt, nhưng Tần Châu chúng ta là quê hương âm nhạc rồi. Sinh viên hệ Soạn nhạc dường như với vị trí trao đổi sinh không quá để ý đâu. Nhưng ta càng tò mò hơn là tại sao ngươi không đăng ký học hệ mỹ thuật chúng ta? Hệ Mỹ thuật mới là nơi thích hợp nhất với đại thần!"

"Không nhắc chuyện đấy." - Lâm Uyên nói:

"Bắt đầu giờ học đi."

Chung Dư gật đầu một cái, không hỏi nhiều, bắt đầu gọi người tới học ——

Trên thực tế căn bản không cần gọi.

Bởi vì Lâm Uyên vừa tới Câu lạc bộ hội họa, không ít người liền tự giác vây quanh. Hôm nay đến phiên thành viên nào trong hội, đã chuẩn bị từ sớm, mang ra băng ghế nhỏ, chờ Lâm Uyên bên này mở lớp.

Về phần những sinh viên khác chỉ là đứng ở bên cạnh nhìn mà thôi.

Mặc dù không được Lâm Uyên trực tiếp hướng dẫn, nhưng bọn hắn ở bên cạnh nhìn, có tính chất tương tự như giờ học trên lớp, cũng có thể rút ra được đôi chút kiến thức.

Nhưng bọn hắn không được hưởng thụ hào quang Sư giả chúc phúc.

Lâm Uyên cho tới bây giờ chưa từng để ý những thành viên vây xem xung quanh. Ngược lại những người này đứng bên cạnh cũng không ảnh hưởng tới hắn, còn có thể cung cấp cho hắn một ít danh vọng.

Thực ra Lâm Uyên đã cân nhắc qua đồng thời dạy vài người một lúc. Nhưng hệ thống đưa ra giải thích, Sư giả chúc phúc là một kèm một, nếu Lâm Uyên đồng thời dạy một nhóm học sinh, Sư giả chúc phúc sẽ không có hiệu quả.

Vì vậy, Lâm Uyên bỏ đi ý nghĩ mở rộng con đường tài lộ này, tiếp tục kiểu dạy trực tiếp một kèm một.

Kết thúc giờ học của người đầu tiên hôm nay, Chung Dư bỗng nhiên thần thần bí bí nói: "Đại thần, qua một thời gian ngắn, chúng ta chuẩn bị làm một cái sự kiện lớn!"

"Sự kiện gì?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." - Chung Dư úp mở, có vẻ rất hứng thú.

"Ồ."

Lâm Uyên chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

Hắn cũng không thật sự tò mò Chung Dư muốn làm cái sự kiện lớn gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận