Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 80: Vậy Thì Không Sao

Mấy ngày kế tiếp.

Lâm Uyên vẫn như thường lệ hoạt động qua lại giữa giảng đường và câu lạc bộ hội họa, giữ nguyên tiết tấu mỗi ngày dạy hai người vẽ phác họa của mình.

Hắn không chú ý tới, Chung Dư gần đây luôn cùng các xã viên còn lại thỉnh thoảng rì rà rì rầm, tựa hồ đang ủ mưu cái gọi là sự kiện lớn của hắn.

Đương nhiên, Lâm Uyên coi như chú ý tới cũng sẽ không quan tâm.

Mà sau khi dạy vẽ phác họa nhiều ngày như vậy, Lâm Uyên đã bắt đầu cân nhắc, muốn hay không đem hai loại hội họa khá thường gặp còn lại là bột nước cùng màu nước cũng mở một lớp, phát triển thị trường của mình một chút.

Nhưng nghĩ đến dạy một kèm một phác họa còn mỗi ngày đều có hội viên đăng ký dạy không hết, hắn liền tạm thời buông tha suy nghĩ này.

Từ từ mà đi, ngược lại sau này sẽ có thời gian.

Lâm Uyên chuẩn bị sau này sẽ đem các loại hội họa đều dạy một lần, bao gồm loại có độ khó cao nhất - Quốc Họa. Sư giả chúc phúc, chính là chỗ dựa để hắn hành nghề giáo.

Huống chi hệ thống cũng đã nói, mình dạy càng nhiều người thì hiệu quả Sư giả chúc phúc sẽ càng tốt.

Chờ Sư giả chúc phúc hiệu quả tăng tới trình độ nhất định, vậy Lâm Uyên lúc đó muốn không tăng giá cũng không được.

Có lý chẳng sợ tăng giá.

Đây mới là động lực dạy học lớn nhất của Lâm Uyên.

Mà nói đến tiền, Lâm Uyên mỗi tháng thích nhất một ngày, không thể khác được là ngày 5 hàng tháng.

Ngày mùng 5 tháng 4, chính là ngày tốt như vậy.

Bởi vì vào ngày này, trong thẻ lương của Lâm Uyên sẽ nhận được một số tiền lớn chuyển tới!

Nhưng...

Lần này lúc Lâm Uyên nhận được tin nhắn ngân hàng chuyển tiền, thực sự rất kinh hỷ!

Bởi vì hắn phát hiện, tiền được chia từ lợi nhuận ca khúc trong một tháng của hắn, sau khi đã trừ thuế lại còn có thể cao đến hơn sáu mươi vạn.

Trên thực tế, lợi nhuận được chia từ bài hát của Lâm Uyên gần như mỗi tháng đều tăng cao. Bởi vì hắn bây giờ có bốn bài hát đồng thời giúp kiếm tiền.

Ca khúc càng nhiều, kiếm tiền càng nhanh!

Cộng thêm một tháng chia lợi nhuận tiêu thụ «Võng Vương», cùng với Lâm Uyên tự mình ở Câu lạc bộ hội họa dạy học kiếm được thu nhập thêm, còn có tiền phí Bộ lạc văn học mời tham gia hoạt động viết truyện ngắn.

Các hạng mục cộng lại, tháng trước chung quy thu nhập của hắn lên tới con số ba triệu!

Đây là lần đầu tiên Lâm Uyên kiếm được nhiều tiền như vậy. Trong một chớp mắt xuất hiện xung động của kẻ có tiền, Lâm Uyên đã muốn lôi hệ thống ra mạnh mẽ yêu cầu chế tác riêng thêm vài tác phẩm, giúp đỡ chính mình kiếm thêm càng nhiều tiền.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy chuyện này không cần phải gấp.

Chờ thời điểm mình cần một ít tác phẩm đặc thù, lại tìm hệ thống quẹt thẻ. Đáng tiếc công ty bên kia một mực không phân phát đơn đặt hàng tới cho mình.

Quẹt thẻ - Lâm Uyên không hề thích cái từ này.

Nếu như trước kia có người nói cho hắn biết, một ngày nào đó hắn sẽ vì một cái mục tiêu mà quẹt thẻ, Lâm Uyên nhất định sẽ cho rằng đối phương nói đùa.

Có câu nói nổi tiếng: 'Gieo suy nghĩ, gặt hành động - Gieo hành động, gặt thói quen - Gieo thói quen, gặt tính cách - Gieo tính cách, gặt số phận. '

Lâm Uyên phát hiện, mình muốn thay đổi vận mệnh, không thể không thay đổi. Nếu không quẹt thẻ hắn lấy cái gì đi kiếm giá trị danh vọng. .

Tinh Mang giải trí.

Ban soạn nhạc tầng 10.

Các nhạc sĩ đang vùi đầu vào công việc.

Đúng lúc này, một nam nhân mặc áo khoác ngoài màu đen xuất hiện ở cửa.

Một thành viên trong ban soạn nhạc nhìn thấy người đàn ông này ngoài cửa, đột nhiên đứng lên, lắp bắp nói:

"Tiền... Tiền bối."

"Ngươi cái gì tiền?" – Ngô Dũng ở bên cạnh theo ánh mắt của đồng nghiệp nhìn qua, ngay sau đó con mắt hắn đột nhiên trợn to, bật thốt:

"Dương phụ tới công ty!"

Những lời này trong nháy mắt làm tầng mười Ban soạn nhạc nổ tung.

Toàn bộ người trong tầng mười Ban soạn nhạc đều đứng lên, ánh mắt hoặc là sùng bái, hoặc là khiếp sợ nhìn nam nhân áo khoác đen sắc mặt lạnh nhạt kia:

"Tiền bối!"

"Chào Tiền bối!"

"Đã lâu không gặp, tiền bối!"

"..."

Tiếng gọi liên tiếp vang lên.

Nam nhân áo đen gật đầu một cái, hỏi: "Lão Chu đâu?"

Cho dù là nhạc sĩ vương bài, cũng không dám trực tiếp gọi trưởng ban là lão Chu, nhưng nam nhân áo đen này lại gọi rất tự nhiên, hơn nữa toàn bộ Ban soạn nhạc tầng mười không ai cảm thấy không ổn.

Nguyên nhân vì người đàn ông này là khúc phụ duy nhất của tầng mười - Dương Chung Minh!

Ngô Dũng vội vàng nói: "Tiền bối chờ một chút, ta đây liền gọi điện thoại thông báo cho trưởng ban."

"Thôi không cần."

Dương Chung Minh mở miệng, sau đó đi về phía vị trí bên cửa sổ.

Nhưng khi đến trước bàn, Dương Chung Minh lại có chút nhíu mày, biểu tình trên mặt viết đầy khó hiểu.

Đây là bàn làm việc của hắn.

Hắn là loại người lâu dài không tới công ty kia. Nhưng dù cho như vậy, mặt bàn hẳn cũng sẽ không dính một hạt bụi, mỗi ngày đều có người quét dọn mới được.

Bởi vì đây là vị trí của Dương Chung Minh hắn.

Nhưng giờ phút này, phía trên lại chất đống không ít sách vở. Ví dụ như «Soạn nhạc lý luận đại cương», «Giảng giải đơn giản hợp âm», «Soạn nhạc nhập môn chỉ cần ba bước»...

Những sách này có thể xuất hiện ở Ban soạn nhạc công ty giải trí Tinh Mang, liền tràn đầy cảm giác quỷ dị. Vì vậy Dương Chung Minh đứng ở trước bàn hồi lâu.

"Nguy rồi!"

Thấy Dương Chung Minh đứng yên trước bàn của Lâm Uyên, Ngô Dũng trong lòng hoảng hốt. Những người khác trong Ban soạn nhạc phản ứng kịp, cũng trố mắt nhìn nhau, lấy tay lau đi vệt mồ hôi.

Vị trí này vốn thuộc về Dương phụ.

Nhưng bởi vì duyên cớ Dương tiền bối thường xuyên không tới công ty, lão Chu đem vị trí này an bài cho Lâm Uyên.

Lúc đó có vài người cảm thấy không ổn, vạn nhất ngày nào đó Dương tiền bối quay về thì làm sao bây giờ?

Hiện tại, điều nhiều người lo lắng rốt cuộc thành thực tế, Dương phụ tựa như đã bắt đầu tức giận.

"Nơi này."

Dương Chung Minh hất hất cằm, nhìn vị trí của mình, giọng nghe không ra tâm tình: "Ai ngồi?"

Dương tiền bối thật tức giận!

Dù là Dương tiền bối không có biểu hiện ra, mọi người cũng có thể cảm nhận được, trong lúc nhất thời bốn phía câm như hến, ai cũng không dám ứng tiếng.

"Muốn ta hỏi lần nữa sao?"

Dương Chung Minh nhẹ nhàng khẽ nhìn lướt qua mọi người.

Trong bộ môn, người quen thuộc với Lâm Uyên nhất, Ngô Dũng nuốt nước miếng một cái, cắn răng nói: "Lâm... Lâm Uyên."

"Lâm Uyên là ai?"

Dương Chung Minh nhẹ nhàng nhướng lên con mắt.

Ngô Dũng vẻ mặt đau khổ giải thích: "Dương tiền bối đừng thấy lạ, hắn vẫn là người mới, không hiểu đây là chỗ của ngài, trưởng ban an bài cho hắn..."

"Đúng đấy Dương phụ!"

Những đồng nghiệp khác không nhịn được cũng lên tiếng, không muốn nhìn thấy Lâm Uyên gặp tai bay vạ gió: "Là sếp an bài."

"Tiện Ngư cũng không rõ tình huống."

"Tiện Ngư ngồi vì chỗ đấy trống thôi."

Không có cách nào, chỉ có trưởng ban mới chống đỡ được khúc phụ.

Dương Chung Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ nói: "Tiện Ngư?"

Ngô Dũng biểu tình nhăn nhó khổ khổ:

"Tiện Ngư chính là Lâm Uyên, tiền bối ngươi đừng trách hắn, hắn vẫn là sinh viên đại học, tới công ty chúng ta không lâu, cái gì cũng không biết."

Dương Chung Minh không lên tiếng.

Người xung quanh cũng không dám lên tiếng nữa, mặc dù muốn bảo vệ Lâm Uyên một chút, nhưng lửa giận của khúc phụ không phải ai cũng có thể chịu đựng.

Lâm Uyên tự cầu nhiều phúc đi.

Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng Dương Chung Minh muốn đại phát lôi đình, vị khúc phụ này bỗng nhiên gật đầu, tùy ý cười một tiếng nói:

"Vậy thì không sao."

Nói xong khúc phụ Dương Chung Minh trực tiếp xoay người rời đi, lưu lại Ban soạn nhạc chúng nhân trố mắt nhìn nhau

Phảng phất một trận giông bão còn chưa bắt đầu, liền tan biến trong vô hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận