Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1810. Nightbird

Chương 1810. Nightbird


Phía bên Ngư vương triều, có Tôn Diệu Hoả đang ôm vai bá cổ tỷ phú đứng đầu Lam Tinh, còn vỗ vỗ bụng mập của đối phương, cười nói rất tự nhiên. Người kia không tức giận, còn trò chuyện với Tôn Diệu Hoả.

"Hôm nay có thể xin giúp ta chữ ký của Tiện Ngư lão sư không?”

“Chuyện nhỏ.”

“Vậy Ảnh Tử lão sư thì sao?”

“Ta sẽ hỏi thử giúp ngươi một chút.”

Tất nhiên người ngoài không biết Tôn Diệu Hỏa cùng vị đại lão kia nói chuyện gì, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt bọn họ. Ngược lại có một số người cảm thấy không lạ lẫm gì cả.

Tôn Diệu Hoả là thiên tài đỉnh cấp trong giới kinh doanh, đứng đầu top 10 tỷ phú trẻ tuổi hàng đầu thế giới. Đồng thời cũng là người duy nhất trong top 10 chân chính khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng đi đến bước này.

Tin tức này lưu truyền không rộng lắm nên ít người biết. Nhưng sau sự kiện thảm đỏ tối nay, cả thế giới sẽ biết tài sản của ca vương Tôn Diệu Hoả lớn đến mức độ nào.

......

Những người bước lên thảm đỏ, đều có thân phận và địa vị trong xã hội. Ví dụ như Đường An cũng là thuộc top 10 tỷ phú trẻ tuổi nhất Lam Tinh. Nhưng thành tựu của hắn một nửa dựa vào chính mình, một nửa dựa vào gia đình.

Ánh mắt đầu tư của hắn rất trâu bò, hồi trung học đã dùng thủ đoạn thương mại tăng tiền tiêu vặt một tháng năm triệu của mình lên gấp mấy chục lần.

Vừa bước lên thảm đỏ dường như đã trở thành tâm điểm của thế giới.

“Đây là cậu cả nhà họ Đường ở Trung Châu.”

“Hắn cũng tới ư?”

"Hôm nay có quá nhiều phú hào đỉnh cấp đến.”

“Đối với bọn họ mà nói, tham gia buổi hòa nhạc không phải là chuyện quan trọng nhất, giao tiếp mới là vấn đề cần quan tâm.”

"Giao thiệp trong giới nhà giàu chính là như vậy."

"Trong này thật lòng đến nghe nhạc sẽ không nhiều lắm."

“Trời đất ơi, vậy mà nàng cũng đến rồi.”

Trong tiếng kinh hô của mọi người, một cô gái cả người toả ra hào quang xuất hiện.

"Cô ấy là ai?"

"Ngôi sao?"

"Trông quá đẹp, nhưng tại sao tôi không nhận ra?"

"Ngươi không biết cũng là chuyện bình thường."

"Minh tinh sẽ có loại khí chất này sao?"

"Gia tộc nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong tập đoàn liên hợp Trung Châu, công chúa nhà họ Liễu."

"Liễu Hâm."

......

Có rất nhiều nhân vật tương tự như trên, ngôi sao giải trí, tỷ phú hàng đầu, quý tộc vương công, dường như đều bị buổi hoà nhạc này mời đến hết.

Phần lớn đám dân thường đều đã nhận ra với một số người buổi hoà nhạc này chỉ là một phương tiện truyền thông đánh bóng tên tuổi. Nơi xã hội thượng lưu bàn chuyện làm ăn, có chút phong hoa tuyết nguyệt không phải là chuyện thường xuyên sao?

Đại sảnh Kim Sắc chính là chỗ tốt nhất để nói về kinh doanh và kết bạn. Thanh lịch, tao nhã, vô cùng thích hợp với phong cách của giới thượng lưu.

Nói cách khác, một số ông lớn đến đây, không phải để nghe nhạc. Chẳng qua cái tên Tiện Ngư và đại sảnh Kim Sắc đã làm nổi bật đẳng cấp và địa vị của họ nên họ mới tới.

Đương nhiên Lâm Uyên không biết buổi hòa nhạc của mình sắp trở thành đấu trường danh lợi. Dù hắn có biết cũng sẽ không quan tâm, đại sảnh Kim Sắc tối nay là vương quốc âm nhạc của riêng mình.

Tất cả mọi người tiến vào vương quốc này chỉ có một kết cục chính là thần phục những tác phẩm âm nhạc kia.

"Hệ thống, chuẩn bị mở kỹ năng [Thanh Lâm Kỳ Cảnh]."

Đây là kỹ năng tương tự như [Hoạ Cảnh]. Vận dụng kỹ năng [Họa Cảnh], Lâm Uyên đã vẽ ra loạt tác phẩm "Họa Hồn". Dù là người không biết vẽ cũng sẽ bị bức tranh lay động tận tâm can.

Kỹ năng [Thanh Lâm Kỳ Cảnh] này cũng giống như vậy.

Cho dù khán giả có thích âm nhạc hay không, nghe có hiểu âm nhạc hay không đều sẽ bị âm nhạc chiếm hữu. Ít nhất là giới thiệu kỹ năng nói như vậy, còn hiệu quả cụ thể ra sao thì Lâm Uyên cũng không rõ ràng lắm.

Dù sao sau khi kỹ năng này đạt được, Lâm Uyên chưa từng sử dụng lần nào.

Lúc này, Dương Chung Minh đi tới trước mặt: "Lát nữa lên sân khấu biểu diễn đừng quan tâm những chuyện khác chỉ cần dùng một tư thái để biểu diễn.”

“Tư thái gì?”

“Tư thái tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.”

Lâm Uyên bật cười.

Lúc này buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, Lâm Uyên cũng không khẩn trương, chỉ có sự chờ mong.

Nhân tiện trong buổi hòa nhạc hôm nay, có cả gia đình hắn ở dưới sân khấu lại khiến Lâm Uyên cảm thấy yên tâm.

......

8 giờ tối, đại sảnh Kim Sắc không còn chỗ trống. Vô số đôi mắt đều nhìn về phía trung tâm sân khấu.

Tại thời điểm này, Lâm Uyên đã chuẩn bị sẵn sàng dẫn ban nhạc bước lên sân khấu.

Giọng nói của Lâm Uyên vang vọng khắp hội trường: "Cảm ơn mọi người đã đến buổi hòa nhạc của ta, trước khi biểu diễn bài hát đầu tiên, ta muốn giới thiệu một chút, đây là một bản nhạc cổ điển được dựa trên một câu chuyện trong loạt tiểu thuyết “Trấn cổ tích" của Sở Cuồng.”

“Tên nó là

mời tôi làm một phần giới thiệu, đây là một bài biểu diễn âm nhạc cổ điển dựa trên một truyện cổ tích nào đó trong tiểu thuyết Sở Cuồng "Trấn cổ tích"."

"Tên của nó là Nightbird.”

Bản nhạc đầu tiên Lâm Uyên đưa ra là một tác phẩm mang phong cách cổ điển phương Đông. Bài hát này đã được chọn làm tài liệu giảng dạy âm nhạc cho sinh viên năm ba ngành âm nhạc ở Trung Quốc.

Điều thú vị là nhạc sĩ không phải người Trung Quốc, người đó tên là Yanni, nhạc sĩ phương Tây đầu tiên được chính phủ Trung Quốc chấp thuận tổ chức một buổi hòa nhạc trong Tử Cấm Thành.

Năm 1997, tại buổi hòa nhạc, Yanni đã sử dụng piano để chơi bản nhạc Nightbird, trong đêm đó đã đánh cắp vô số trái tim khán giả. Cá nhân Lâm Uyên rất thích tác phẩm này. Trong buổi hòa nhạc đầu tiên, hắn tất nhiên phải thiên vị những tác phẩm yêu thích rồi.

Sau khi Lâm Uyên giới thiệu, ban nhạc đã ngồi xuống. Sáo trúc là chìa khóa, bởi vì âm thanh của sáo tre, đại diện cho âm thanh của ban đêm. Ngoài ra những nhạc cụ chính là violin và cello cũng được thêm vào, đó là một dàn nhạc tiêu chuẩn.

Piano chắc chắn không thể thiếu được, đặc biệt, bài hát này còn sử dụng một ban nhạc điện, một cái gì đó thiên về âm nhạc điện tử.

Đây là phong cách âm nhạc của Yanni, được mệnh danh là một trong những người sáng lập ra âm nhạc điện tử thích kết hợp với sự thanh lịch của âm nhạc cổ điển. Thanh nhạc hiện đại rực rỡ bổ trợ cho sự cổ điển, đã tạo nên những tuyệt tác để đời được thế hệ sau khen ngợi.

Tính ra Nightbird cũng là một bản nhạc giao hưởng, vì những nhạc cụ tạo nên bản nhạc đều là những thành phần cơ bản của dàn nhạc giao hưởng. Nhưng nó không được sử dụng quá thường xuyên, cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất.

Bản thân Yanni từng nói: “Đây là âm nhạc thế kỷ mới, newage.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận