Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1812. Croatian Rhapsody

Chương 1812. Croatian Rhapsody


Những cảm xúc khác nhau được tạo ra khi nghe Nightbird rất đa dạng. Đây là chuyện mà Lâm Uyên không thể nắm rõ được. Sau khi diễn tấu xong khúc nhạc đầu tiên hắn liền quan sát sắc mặt mọi người.

Kết quả khiến Lâm Uyên mê mang, bởi vì có người đỏ hốc mắt, khóc nức nở lau nước mắt. Có người lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, biểu tình mang theo thỏa mãn chưa từng có.

Một số người đang bối rối, có người lại vẻ mặt phấn khởi. Niềm vui và nỗi buồn là hai thái cực, hoàn toàn khác nhau hoặc thậm chí hoàn toàn trái ngược nhau xuất hiện trên khuôn mặt của khán giả.

Đây có phải là hiệu ứng của [Thanh Lâm Kỳ Cảnh] sao?

Lâm Uyên không hiểu rõ lắm, nhưng đó chỉ là thính giả bình thường. Lúc hắn trông thấy vẻ mặt khiếp sợ trên mặt các khúc phụ thì thở phào nhẹ nhõm. Các khúc phụ bị sốc chính là một tín hiệu tốt.

Xem ra bài hát này, phối hợp với [Thanh Lâm Kỳ Cảnh] đã tạo ra hiệu quả vô cùng tốt. Đó là sự thật, không ít khúc phụ đều đang châu đầu ghé tai vào nhau.

“Thật kỳ lạ.”

"Cảm giác nhập vai của khúc nhạc này, không hiểu sao lại mãnh liệt như vậy?"

"Hình như có lực hấp dẫn vô hình."

"Rõ ràng ta không có hứng thú với phong cách này, vậy mà khúc nhạc đó lại khiến ta nghe hiểu.”

“ Là do đã điều chỉnh kết cấu nhạc giao hưởng sao?”

"Cấu trúc giao hưởng cổ điển phối hợp với sáo trúc cổ điển, cộng thêm hiệu ứng điện âm, vậy mà có thể hình thành kết quả như vậy, sức sáng tạo của Tiện Ngư này thật sự khiến người ta kinh ngạc."

"Hình như bản diễn tấu này quá phi thường rồi."

"Tựa như ma âm vậy."

"Đây không phải là ma âm."

"Đối với ta mà nói đây chính là tiên khúc."

"Bản nhạc đầu tiên rung động lòng người như thế, ta đột nhiên rất tò mò kế tiếp hắn còn có thể chơi những bản nhạc thế nào nữa?”

"Không hổ là buổi hòa nhạc đầu tiên của Tiện Ngư."

Đương nhiên các khúc phụ khác không biết đây là hiệu quả của [Thanh Lâm Kỳ Cảnh].

......

Trong một phòng riêng, Dương Chung Minh nhìn về phía Abigail ngồi bên cạnh: “Thấy thế nào?”

“ m thanh của thiên đường!” Biểu cảm của Abigail rung động.

Trịnh Tinh bên cạnh có chút khó tin há miệng: "Các ngươi có phát hiện ra không? Cảm giác dẫn nhập kỳ diệu này là hiệu quả diễn tấu hay là ảnh hưởng của bản thân khúc nhạc…”

Dương Chung Minh không nói gì, Abigail cũng rơi vào trầm tư.

Lục Thịnh cũng tiến đến gian phòng này cười nói: "Mặc kệ như thế nào, nếu như những tác phẩm kế tiếp đều có thể đạt đến tiêu chuẩn này, vậy buổi hòa nhạc chính là một buổi lễ phong thần của Tiện Ngư.”

Lời còn chưa dứt, có người đã nhìn thấy trên màn hình lớn trên sân khấu đã xuất hiện mấy dòng chữ màu vàng. Dựa theo quy tắc của đại sảnh Kim Sắc, bọn họ đang tranh nhau muốn mua bản quyền Nightbird.

Tuy nhiên đây không phải là vấn đề Lâm Uyên cần để tâm. Nightbird chỉ là khởi đầu, sau đây hắn còn trình diễn nhiều tác phẩm nữa.

Kết thúc tác phẩm đầu tiên và tác phẩm thứ hai sắp bắt đầu.

Trong phòng 213 ở tầng trên, Đường An với vẻ mặt ngơ ngác vẫn đang thất thần. Trong xã hội thượng lưu cũng có một số người biết cách thưởng thức âm nhạc. Có người lại nghe nhạc như một thói quen phong nhã.

Đường An thuộc loại người thứ ba, hắn vừa không hiểu âm nhạc cũng không thích làm bộ mình rất hiểu, hôm nay nguyện ý tới đây, đơn giản là ở cùng trưởng bối trong nhà.

Tuy nhiên, Đường An không nghĩ tới chính là, tác phẩm đầu tiên của buổi hoà nhạc đã khiến hắn hoàn toàn chìm đắm tận tâm can.

"Kỳ quái..."

Sau khi khúc nhạc kết thúc, Đường An mới tỉnh táo lại.

Đường An không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải do đêm qua ngủ không đủ giấc. Nên tinh thần mới hoảng hốt, có được sự rung động mãnh liệt với âm nhạc hay không?

Đúng lúc đó, ánh sáng trên sân khấu thay đổi.

Tác phẩm thứ hai bắt đầu, trên màn hình lớn xuất hiện tên tác phẩm, Đệ nhất cuồng khúc - Croatian Rhapsody.

Lam Tinh không có Croatia nên Lâm Uyên đã đổi tên nó thành Đệ nhất cuồng khúc, sau này gặp phải vấn đề tương tự, cũng trực tiếp áp dụng phương pháp xử lý trên.

Tiện Ngư vẫn ngồi bên cây đàn dương cầm, các nghệ sĩ cello trên sân khấu bắt đầu kéo dây đàn, tạo ra một bầu không khí hơi buồn và kinh dị.

Trong phòng riêng, Đường An đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng. Tiếp theo, Đường An phát hiện mình lại xuất hiện trên một chiến trường thê lương.

Bầu trời trầm thấp mây đen cuồn cuộn, khói thuốc súng còn chưa tản đi trong không khí. Vách tường sụp đổ làm cho những mảnh đá vụn lộn xộn trải đầy đất, bụi bặm phiêu diêu trong không khí, cho đến khi rơi xuống đất.

Buồn bã, chua xót, âm nhạc bên tai đã trở thành những cảm xúc như vậy bao bọc lấy trái tim Đường An. Cảm giác này còn chân thật hơn cả bản nhạc trước nữa.

Đường An vẫn tự xưng mình vô duyên với âm nhạc, không hề chút gì về âm nhạc cả. Bao gồm cả những danh khúc đẳng cấp thế giới mà trưởng bối trong nhà tôn sùng cũng không hề dao động, còn cảm thấy nó ồn ào.

Tuy nhiên tại buổi hoà nhạc hôm nay, bất kể là bản nhạc nào thì Đường An vẫn hiểu được, hoàn toàn thấu hiểu. Đột nhiên Đường An cảm thấy rất kích động và cảm động không nói nên lời. Thì ra trưởng bối trong nhà nói không sai, âm nhạc hay thật sự có thể rung động lòng người.

Thế giới sau chiến tranh rực rỡ biết bao nhiêu. Đường An đột nhiên nhìn thấy trong vách tường đứt gãy xa xa, lại nở ra một đóa hoa nhỏ màu trắng không biết tên.

Cuộc sống được tái sinh và trở nên tốt đẹp, trái ngược với vẻ điêu tàn trước đó. Bầu trời vẫn xám xịt như cũ, những đám mây vẫn là màu xám ảm đạm, gió thổi mịt mùng, nhưng đóa hoa trắng nhỏ chỉ hơi đung đưa trong gió.

m nhạc đang bùng lên, hoá ra đàn cello không chỉ mang theo nỗi buồn thương mà còn tạo nên vẻ bi tráng hào hồn. Hoà cùng cello là nhịp điệu piano cuộn trào như sóng dữ, háo hức mãnh liệt mà đuổi theo.

Đó là sự tức giận và đấu tranh, đó là sự tự tin và niềm đam mê.

Violin xuất hiện, giao hưởng nối tiếp. Toàn bộ chương nhạc tự nhiên và đầy đủ, cảm xúc dồi dào, thoải mái thông suốt.

Tâm tư Đường An kích động, đây là giai điệu của sử thi. Đó không chỉ là một bản nhạc, Đường An cảm thấy lỗ tại mình bị tấn công từ nhiều cấp độ.

Giờ đây hắn nhớ tới một bộ phim có tên là Kung Fu, có một lời thoại thế này: “Tình cảm trong lòng có ai thấu, tìm khắp chân trời ai hiểu ta?”

Bây giờ Đường An muốn nói hắn và Tiện Ngư nhất định là tri âm. Bởi vì âm nhạc của hắn đã khiến Đường An lần đầu tiên trải nghiệm những gì gọi là sức mạnh của âm nhạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận