Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1803. Sách mới đã xong

Chương 1803. Sách mới đã xong


Vũ công đứng thứ năm trong bảng xếp hạng khiêu vũ tên là Triệu Thần. Động thái của người này Vân Khai Nguyệt hoàn toàn giống hệt nhau:

[Ta cũng phải dứt khoát một chút, bất kể là biên đạo hay khiêu vũ, ta cũng không phải là đối thủ của Tiện Ngư lão sư. Được xếp trước Tiện Ngư lão sư thiệt là lo lắng, nếu như Tiện Ngư lão sư có thể thăng lên hạng năm thì ta tình nguyện đứng ở hạng sáu.]

“Trời đất ơi, Triệu Thần cũng cúi đầu nhận thua ư?”

“Triệu Thần: Thật mẹ nó, ta còn cách nào khác sao?”

“Hoa Ngữ là người đi tiên phong, làm gương cho bọn người Triệu Thần.”

"Ha ha ha ha."

"Nếu Triệu Thần không đăng tin sẽ khiến mọi người cảm thấy, ngươi xếp hạng trên Tiện Ngư mà còn an tâm thoải mái vậy sao?”

“Ngươi lợi hại hơn Tiện Ngư à?”

“Rõ ràng chúng ta đều xem thi đấu ca hát, cuối cùng người bị đánh lại là đám đại lão bảng khiêu vũ.”\

......

Cuối cùng, vũ công Tạ Hoài Ngọc đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng múa đã xuất hiện. Không giống như những người trước đó gửi tin qua các nền tảng xã hội

Tạ Hoài Ngọc trả lời phỏng vấn cho một cơ quan truyền thông chính phủ. Trong cuộc phỏng vấn, phóng viên có nhắc đến chuyện các vũ công hàng đầu trên bảng khiêu vũ đều tự giác nhường chỗ.

Tạ Hoài Ngọc cười nói: "Trong trận đấu đối mặt, ta đã thua Tiện Ngư lão sư một trận, vốn tưởng rằng mình có thể chiến thắng vào lần sau. Nhưng những điệu múa mới của Tiện Ngư lão sư khiến cảm giác đó của ta hoàn toàn tiêu tan chẳng còn hy vọng.”

Phóng viên: “Ý ngài là sao?”

Tạ Hoài Ngọc: "Ta không nên xếp trước Tiện Ngư lão sư, hắn chính là vũ công hạng một Lam Tinh trong lòng ta.”

Phóng viên sửng sốt: "Hạnh một? Đánh giá này thật sự quá cao.” -

Nếu là người bình thường nhận xét như vậy thì không có vấn đề gì nhưng đây là vũ công hạng bốn, đồng thời cũng đắc tội top 3 bảng vũ đạo.

"Đúng vậy."

Tạ Hoài Ngọc gật đầu: "So với vị trí số 1 hiện tại, có thể nói là vua không ngai của giới khiêu vũ, đương nhiên đây là quan điểm cá nhân của ta, dù sao bất kể là top 3 bảng xếp hạng vũ đạo hiện tại hay là Tiện Ngư lão sư thì ta đều đánh không lại, cho nên so về thực lực chính xác của vũ đạo ở Lam Tinh, ta chỉ có thể xếp thứ năm.”

Phóng viên bật cười: “Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có chuyện muốn nhường xếp hạng cho ai đó. Không biết tiếp theo đây, hiệp hội nghệ thuật sẽ xử lý chuyện này như thế nào? Nhưng ta nghĩ sự kiện ấy sẽ trở thành một giai thoại trong làng khiêu vũ Lam Tinh”

"Không phải nhường, vốn nên thuộc về người ta."

Tạ Hoài Ngọc cười nói: "Lúc trước các họa sĩ xếp hạng cao hơn Ảnh Thần, sau khi xem xong triển lãm của Ảnh Thần. Ai cũng có tâm trạng như ta bây giờ, thật sự không còn cách nào khác phải cúi đầu xưng thần thôi.”

Đúng là đúng, sai là sai. Tình huống giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, chỉ cần liếc mắt nhìn là đã thấy không bằng người ta. Bốn vị lão đại bảng khiêu vũ thay phiên nhau tỏ vẻ thần phục với Tiện Ngư, đã khiến toàn cầu khiếp sợ.

….

Ngày hôm sau Lâm Uyên biết được tin tức trên mạng, hắn không ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy, giới khiêu vũ Lam Tinh luôn khiêm tốn như thế này sao?

Nhưng Lâm Uyên nhanh chóng không còn để tâm đến việc này nữa, đúng như đá, người Tạ Hoài Ngọc nhận thức, dù bọn họ có nguyện ý hay không thì xếp hạng đã được quyết định rồi. Mọi thứ chỉ cần thời gian và tốc độ nhanh hay chậm mà thôi, đến khi những cuộc khiêu vũ kia chính thức bắt đầu thì sức ảnh hưởng của hắn cũng sẽ tăng cao.

Tango, múa cột, vũ điệu người máy sẽ được vô số người thực hành. Đây chính là kết quả tốt nhất mỗi khi có một thứ gì đó mới được lưu truyền. Lâm Uyên nhất định phải trở thành tổ sư gia có sức ảnh hưởng lớn nhất trong giới khiêu vũ.

Cũng giống như Sở Cuồng, Tiện Ngư, Ảnh Tử vậy, có rất nhiều ảnh hưởng tại các lĩnh vực khác nhau.

Người hâm mộ ba thân phận của Lâm Uyên rất đa dạng về độ tuổi và học vấn. Khắp nơi đều có người chịu ảnh hưởng bởi các tác phẩm của Lâm Uyên.

Lâm Uyên bỗng nhiên nhận được điện thoại của Kim Mộc: "Chúc mừng ông chủ, phỏng chừng tháng sau bảng xếp hạng vũ đạo sẽ có một sự thăng tiến rất lớn."

"Ừm."

"Lúc trước ông chủ nói muốn viết “Vây Thành" đã xong chưa?”

“Xong rồi.” Suýt chút nữa Lâm Uyên đã quên mất chuyện, may mà nhờ Kim Mộc nhắc nhở mới nhớ ra: “Để ta gửi cho ngươi.”

Lâm Uyên viết xong tiểu thuyết, bình thường sẽ gửi cho Kim Mộc. Sau đó Kim Mộc sẽ giao cho hãng sách Ngân Lam, bàn bạc công tác chi tiết về xuất bản, bao gồm cả phương án tuyên truyền vân vân…

"Được." Kim Mộc nhanh chóng nhận được bản thảo "Vây Thành".

Sau khi nhận được tác phẩm, Kim Mộc cố nén không mở ra xem.

Cũng không phải là bất tiện, chỉ là đọc trên máy tính không thích bằng việc đọc sách giấy toả ra mùi thơm của mực.

Kim Mộc liên hệ hãng sách Ngân Lam, từ giám đốc đến các tổng biên tập viên phụ trách đều điên cuồng kích động.

"Văn học thuần túy!"

"Rốt cuộc Sở Cuồng đã viết văn học thuần túy!"

“Sở Cuồng lão sư lâm hạnh chúng ta rồi!”

"Giả tưởng!"

"Trinh thám!"

"Khoa học viễn tưởng!"

"Truyện cổ tích hãy cứ đợi đi!"

"Mấy năm nay các bộ phận lớn của công ty đều được Sở Cuồng lão sư lâm hạnh. Cuối cùng đã đến phiên bộ phận thuần văn học của ta hợp tác với Sở Cuồng lão sư rồi, chúng ta đợi ngày này đã quá lâu.”

Ai có được Sở Cuồng thì có được thiên hạ, đây là truyền thuyết vĩnh cửu của hãng sách Ngân Lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận