Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 147: Lại Nghe Thấy Khúc Đã Trong Tâm
Mộng Long là công ty game có quy mô rất lớn.
Dự án trò chơi võ hiệp trực tuyến «Hiệp lữ» chỉ là một trong các hạng mục nhỏ, mục đích khảo sát và khai thác thị trường toàn cầu.
Lúc này.
Trong bộ môn phụ trách dự án «Hiệp lữ» đang có một buổi họp.
Tổng giám sát Trình Phi Phàm vỗ bàn: "Trò chơi chẳng mấy chốc sẽ close beta rồi, kết quả các ngươi nói cho ta biết, phần âm nhạc chủ đề của game còn chưa làm xong?"
"Chúng ta đang thúc giục bọn họ..."
Nhân viên phụ trách bộ phận âm nhạc mặt đầy xấu hổ mở miệng nói: "Ai biết bọn họ không đáng tin như vậy, ta cho rằng bọn họ dù sao cũng là chi nhánh của Giải trí Tinh Mang Tần Châu, trình độ thế nào cũng sẽ không quá kém, ta quay lại nhất định tìm bọn hắn tính sổ."
"Giá áo túi cơm!"
Trình Phi Phàm tức giận không giảm: "Trước đó không điều tra kỹ đã tìm bọn hắn hợp tác, chắc bọn họ cho ngươi giá tiện nghi đúng không? đã ăn bao nhiêu tiền hoa hồng rồi?"
"Đâu có đâu!"
Nhân viên phụ trách bộ phận âm nhạc nghe thấy như vậy, sắc mặt trắng nhợt, run rẩy nói: "Tổng giám sát, ta thật không có! Bọn họ ban đầu đã vỗ ngực đảm bảo, trong hợp đồng còn cố ý tăng thêm điều khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng nếu như bọn họ không đưa ra tác phẩm phù hợp yêu cầu của bên mình. Ta thấy bọn hắn lại dám ký phí bồi thường vi phạm hợp đồng không thấp, liền cho rằng bọn họ thật sự có thể làm được."
Trình Phi Phàm cảm giác sọ não ung ung: "Công ty Mộng Long lớn như vậy, chẳng lẽ còn tham chút phí bồi thường hợp đồng! ?"
Ngồi bên phải Trình Phi Phàm, phó giám sát cũng không nhịn được cau mày nói: "Sau này đừng hợp tác với công ty đấy nữa, kéo vào danh sách đen đi!"
"Minh bạch!"
Người phụ trách âm nhạc gật đầu liên tục, sau đó cắn răng nói: "Bây giờ ta liền thúc bọn họ, nếu trong hôm nay không cầm ra được bản nhạc tử tế, ta liền hủy bỏ lần hợp tác này, để cho bọn họ bồi thường tổn thất của chúng ta!"
Trình Phi Phàm không lên tiếng.
Nhân viên dự án bấm điện thoại, trợn mắt muốn nổi đóa, sắc mặt thay đổi:
"... Bài hát mới gửi tới rồi? Đừng trách ta nói lời khó nghe, nếu như lần này vẫn không được, hợp đồng của chúng ta liền hủy bỏ, ngoài ra ta sẽ để các công ty trong nghiệp giới biết năng lực của các ngươi kém như thế nào!"
Nói xong, người phụ trách âm nhạc thể hiện mình đang rất tức giận, cúp điện thoại.
Lần nữa nhìn về phía Trình Phi Phàm.
Hắn khôi phục bộ mặt hèn mọn: "Tổng giám sát, bọn họ lại phát một bài hát tới, chúng ta thử nghe một chút..."
"Nhanh phát đi." - Trình Phi Phàm lạnh lùng nói.
Nhân viên phụ trách âm nhạc câm như hến, nhận được lệnh chỉ gật đầu rồi mở ra hòm mail của mình, thấy Tinh Mang âm nhạc gửi tới tác phẩm mới.
Tên gọi «Giang Hồ Tiếu».
Bài hát này nếu không ổn, chính mình hôm nay đại khái cũng không dễ chịu lắm...
Nhớ tới những lần trước Tinh Mang âm nhạc gửi sản phẩm tới, nhân viên phụ trách đột nhiên có linh cảm...
Mình hôm nay, nhất định dữ nhiều lành ít.
"Lề mà lề mề làm cái gì?"
Ánh mắt Trình Phi Phàm quét tới, giống như sắp giết người.
Nhân viên phụ trách run rẩy mở file trong hòm thư, âm thanh phát ra từ điện thoại.
Trình Phi Phàm tức giận nói: "Âm lượng thế này ngươi cho muỗi nghe à? !"
Nhân viên phụ trách luống cuống tay chân, đem điện thoại di động kết nối với hệ thống loa bên trong phòng họp, chỉnh âm lượng trên điện thoại tới mức tối đa, kết quả không cẩn thận đem âm lượng phát ra loa cũng chỉnh tới mức cao nhất.
Lúc này khúc nhạc dạo vừa mới kết thúc.
Nhân viên phụ trách đột nhiên đem âm lượng điều chỉnh đến tối đa, cộng thêm hệ thống loa âm thanh trong phòng họp là loại chất lượng cao, khiến cho mấy câu đầu trong bài «Giang Hồ Tiếu» vang dội như tiếng sấm ngang trời:
"Giang Hồ Tiếu, ân oán đoạn!"
"Người so chiêu, tiếu tàng đao!"
"Hồng trần tiếu, tiếu tịch liêu!"
"Tâm quá cao, không với được..."
âm thanh chợt vang lên này dọa sợ tất cả những người trong phòng họp, ai cũng cảm thấy màng nhĩ bị chấn động, đầu kêu ong ong.
"Ngu xuẩn!"
Phó giám sát bị giật mình, khi đang muốn bắt nhân viên phụ trách dừng ngay bài nhạc lại thì hắn kinh ngạc phát hiện, Trình Phi Phàm đứng bật dậy.
"Để ta..." – Nhân viên phụ trách vội vàng vồ lấy điện thoại.
Trình Phi Phàm đột nhiên mở miệng nói:
"Đừng động."
Nhân viên phụ trách ngay lập tức bị dọa đến không dám di chuyển, chỉ có tiếng ca lấy phương thức không góc chết vờn quanh không gian phòng họp, thông qua âm lượng tối đa của hệ thống loa vang lên ầm ầm:
"Minh Nguyệt chiếu, đường xa vạn dặm."
"Người về già, tâm không già."
"Yêu không tới, bỏ không đành."
"Chẳng thể quên, đôi ta đã từng tốt đẹp biết bao."...
Trình Phi Phàm đã nhắm lại đôi mắt.
Mấy câu ca từ đơn giản, trước mắt hắn, phảng phất hiện ra hình ảnh thiếu niên trường kiếm hành tẩu giang hồ.
Ân oán thị phi.
Tiếu Lý Tàng Đao.
Danh tiếng thiếu niên nổi lên, vướng vào từng tràng tinh phong huyết vũ, trở thành nhân vật mà người trong giang hồ nghe tên đã run sợ.
Hắn gặp nữ hài.
Nữ hài cực kỳ giống thanh mai trúc mã đã chết của hắn.
Hắn yêu nàng, nàng lại rời bỏ hắn, bởi vì nữ hài không muốn trở thành đồ thay thế của bất kỳ ai.
Thiếu niên kiên tâm bền chí tìm kiếm nàng mấy chục năm, đi khắp chân trời góc biển, đạp nát vạn thủy thiên sơn, vẫn không cách nào quên được cô gái kia.
Lúc này hắn đã thành đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nhưng không ai có thể nhìn thấu sự cô độc chôn sâu trong đáy mắt hắn.
Hắn yêu rốt cuộc là ai?
Nội tâm của hắn, hắn hiểu hơn bất cứ thứ gì trên đời!
Không có ai là đồ thay thế, trong tim hắn chỉ có một hình bóng, ta yêu ngươi, không phải bởi vì ngươi giống nàng...
Lúc này.
Không chỉ có Trình Phi Phàm.
Sau khi trải qua chấn động màng nhĩ lúc ban đầu, những người đang ngồi ở đây, đều dần dần bị ca khúc này hấp dẫn, sau đó ánh mắt sinh ra biến hóa.
Nhất là khi đoạn ca từ điệp khúc vang lên:
"Nhìn như hoa không phải là hoa, sương mà không phải là sương.
Nước sông cuồn cuộn không giữ được, một thân hào tình tráng chí thiết ngạo cốt.
Thì ra anh hùng là cô độc..."
Trình Phi Phàm đột nhiên trừng to đôi mắt!
Hoa không phải là hoa...
Sương không phải là sương...
Nếu như không giữ được nước sông cuồn cuộn, vậy đi khắp thiên hạ, vô luận bao nhiêu năm, ta cũng phải tìm được ngươi, nói với ngươi một tiếng:
Ta yêu là ngươi, không phải là bởi vì ngươi giống ai, mà là bởi vì, ngươi là ngươi.
Câu chuyện này đến từ Trình Phi Phàm.
Câu chuyện của hắn thuở thiếu thời, giấc mộng tự do lăn lộn giang hồ của hắn, cùng với một vài kinh lịch chưa từng chia sẻ cùng ai.
Nhưng khi bắt tay làm dự án «Hiệp lữ», Trình Phi Phàm không hề có cảm giác thành tựu, thỏa giấc mơ.
Vậy mà bây giờ nghe được bài hát này, Trình Phi Phàm bỗng nhiên cảm giác câu chuyện của hắn, đã viên mãn.
"Giang Hồ Tiếu, yêu Tiêu Dao."
"Cầm hoặc Tiêu, rượu tới lảo đảo."
"Hướng thiên tiếu, quên hết rồi."
"Tiêu sái như Phong, nhẹ phiêu phiêu..."...
Khi thiếu niên trở về, đôi tóc mai đã bạc trắng, mà dung nhan của nàng vẫn như xưa, tựa tranh vẽ.
Đôi mắt của Trình Phi Phàm bỗng nhiên có chút chua xót.
Mới nghe không biết ý trong khúc, lại nghe thấy khúc đã trong tâm.
Khi tiếng ca dần dần kết thúc.
Ngoại trừ màng nhĩ còn hơi dao động, ở trong lòng mọi người lại gợn lên từng đợt rung động. Mà khi tất cả để ý thấy hốc mắt Trình Phi Phàm đã phiếm hồng, không khỏi rối rít tiến lên:
"Tổng giám sát, ngài không sao chứ?"
Trình Phi Phàm khoát khoát tay, mở miệng nói: "Chốt bài này đi, tên ca khúc là gì?"
"«Giang Hồ Tiếu»!" - Nhân viên phụ trách dùng sức gật đầu.
So với người khác chỉ là tâm tình nghe nhạc, hắn đã thông qua năng lực chuyên môn của bản thân, đánh giá rất cao ca khúc về phương diện kỹ thuật.
"Một khúc Giang Hồ Tiếu thật tốt..."
Trình Phi Phàm biểu tình phức tạp, trước lúc rời đi bỗng nhiên dừng chân tại cửa, nói: "Công ty này ngày sau có thể tiếp tục hợp tác, thời điểm chính thức chốt hợp đồng thay ta nói một tiếng, cảm ơn người đã sáng tác ca khúc giúp ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận