Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1837. Tiện Ngư hoá giải nguy cơ

Chương 1837. Tiện Ngư hoá giải nguy cơ


Gia đình Lý Tụng Hoa.

Người đàn ông có dung mạo giống Lý Tụng Hoa đến bảy phần cười nói: "Từ xưa tới nay luôn có yêu nghiệt xuất thế, dễ dàng có thể đạt được thành tựu người khác không thể tưởng tượng nổi. Tiện Ngư trẻ tuổi như vậy đã danh chấn thiên hạ. Những tư bản muốn chiếm lấy cậu ta vô cùng nhiều, bây giờ anh phải công nhận rằng em đánh cuộc thắng rồi.”

“Em khá may mắn, nhặt được bảo vật.” Lý Tụng Hoa cảm thấy bản thân rất may mắn: “Tinh Mang có Tiện Ngư, mới không cần phải để ý đến những thứ khác. Bây giờ chúng ta muốn gì có đó, muốn làm gì thì làm đó.”

“Sau này anh vẫn muốn an nhàn, sau này cứ hầu hạ tốt vị tiểu tổ tông ấy thôi.”

"Hầu hạ?"

Người đàn ông dở khóc dở cười: "Bên ngoài nói hắn là thái tử gia Tinh Mang, xem ra vẫn là đánh giá thấp hắn. Tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu như vậy, tiểu tổ tông như vậy ai mà không muốn phụng dưỡng chứ.”

“Yên tâm đi.” Lý Tụng Hoa chớp chớp mắt: “Hắn sẽ còn khiến anh bất ngờ nhiều nữa.”

Gia đình Lý Tụng Hoa từng đắc tội với một số người trong xã hội thượng lưu Trung Châu, bị trục xuất khỏi vòng tròn Trung Châu. Hiện giờ Lý Tụng Hoa đang trở về, lực cản càng ngày càng nhỏ, bằng hữu càng ngày càng nhiều.

Những sự thay đổi này Lý Tụng Hoa đều biết, anh trai của Lý Tụng Hoa cũng hiểu. Tất cả những biến hoá này đều nằm ở tài năng rực rỡ và tầm ảnh hưởng của Tiện Ngư.

......

Trong khi đó, các thành viên của Ngư vương triều đều đang kích động.

“Ta biết đại diện nhất định sẽ làm được.”

“Đứng thứ hai bảng xếp hạng âm nhạc.”

“Đây không phải là kết thúc!”

“Đại diện của chúng ta nhất định phải trở thành hoàng đế âm nhạc!"

"Đại diện còn không chịu phát bao lì xì sao?”

“@Tiện Ngư.”

“Chắc lúc này học đệ đang rất bận rộn, để ta phát cho.”

Có lẽ Tôn Diệu Hỏa quá giàu có, liền thích tìm cớ phát lì xì. Nhưng Ngư vương triều đều quen rồi, không hề ngượng ngùng mà tranh cướp rất nhiệt tình.

......

Trong phòng thu âm, ba học trò của Tiện Ngư đang ăn mừng.

Học trò lớn Tiết Lương nắm chặt tay: “Dù sau này không thể tài giỏi giống như thầy thì chúng ta cũng phải cố gắng để không thua kém quá nhiều. Nếu không sau này bước ra ngoài khi giới thiệu với người khác bản thân là học trò của Tiện Ngư sẽ cảm thấy ngượng ngùng đó.”

“Đúng quá.” Học trò thứ Phong Thạc cũng tràn đầy ý chí chiến đấu: "Ít nhất chúng ta phải trở thành khúc phụ mới được, nếu không sẽ khiến thầy mất mặt đó.”

“Thật ra.” Học trò nhỏ cũng là nữ sinh duy nhất Lý Lệ Chất hưng phấn, chờ mong: “Các anh nói xem khi nào thầy chúng ta mới thật sự lên đỉnh?”

“Hiện tại là thứ hai, với hiệu suất của thầy sẽ rất nhanh giành được hạng nhất.”

"Vậy sau này em có thể giới thiệu với người khác rằng, em chính là học trò nữ duy nhất của đệ nhất thiên hạ sao?”

"Nếu thầy không có học trò nữ khác."

“Không thể, em khẳng định thầy chỉ có ba học trò chúng ta.” Lý Lệ Chất nói.

Là học trò nữ duy nhất của hoàng đế âm nhạc tương lai, bây giờ Lý Lệ Chất cũng dám mạnh dạn đặt mục tiêu phấn đấu làm khúc phụ.

......

Studio Ảnh Tử.

Nơi này cũng có học trò của Lâm Uyên, tổng cộng có năm người. Đó là một số hoạ sĩ vẽ manga được thế giới ca tụng là ‘Thiên đoàn Ảnh Tử'.

Cô gái duy nhất trong năm người, La Vi cười nói: "Nếu để cho người ngoài biết, kỳ thật thầy chúng ta chẳng những chỉ là Tiện Ngư đứng thứ hai trong bảng âm nhạc, đồng thời còn có thân phận Ảnh Tử đứng đầu bảng hội hoạ, nhất định sẽ rất điên cuồng.”

“Ta cũng rất phấn khích.”

“Đúng vậy.”

“Sư phụ chúng ta vẽ tranh vô địch còn chưa nói, âm nhạc cũng gần vô địch rồi.”

“Kiểu người tài giỏi như thầy xứng đáng được lưu danh thiên cổ, chúng ta có thể trở thành học trò của thầy cũng có tư cách được lưu vào sử sách.”

“La Vi nói rất đúng.”

“Bây giờ ta chờ mong thân phận Ảnh Tử của sư phụ sớm ngày được sáng tỏ.”

“Ngươi không cần trông đợi, ta nghĩa ngày đó sớm muộn gì cũng đến, thầy không thể cứ giấu kín cả đời không lộ mặt được.”

......

Trên mạng, người hâm mộ đang phấn khích, bàn tán vô cùng sôi nổi.

"Từ thời điểm Tiện Ngư trở thành khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh, mỗi một bước đi của cậu ấy dường như đều đang làm nên lịch sử. Hiện tại ta đã không xác định được, vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng âm nhạc có phải là đỉnh cao huy hoàng nhất của hắn hay không."

"Vậy phải xem Tần Chân có thể ngăn trở hắn ta hay không."

“Tần Chân được xưng là Chân Thần duy nhất, đụng phải Tiện Ngư như thể sao Hoả va chạm Lam Tinh vậy.”

"Đúng vậy."

"Đổi lại là trước kia ta sẽ cảm thấy Tiện Ngư không phải là đối thủ của Tần Chân, nhưng lần này ngay cả Russell và Dương phụ, đều bị Tiện Ngư đè lên đầu, Tần Chân còn có thể tiếp tục bảo trì vị thế vô địch bất bại sao?"

“Các ngươi phải xem tuổi nữa.”

“Vị Chân Thần duy nhất kia, năm nay đã 56 tuổi rồi.”

"Ngư phụ chúng ta mới 28 tuổi, vừa khéo bằng một nửa Tần Chân!"

"Tục ngữ nói đàn ông ba mươi là đỉnh cao. Tiện Ngư mới 28 tuổi, thậm chí còn chưa đến năm phong độ, lại đứng trên đỉnh cao âm nhạc Lam Tinh.”

"Điều này có nghĩa gì?"

"Điều này chứng tỏ việc Tiện Ngư vượt qua Tần Chân chỉ là vấn đề thời gian!"

"Dù sao tất cả chúng ta đều phải thừa nhận một sự thật rằng, việc tiến bộ của Tiện Ngư là sẽ không bao giờ dừng lại.”

"Chờ một chút, hình như chúng ta đã bỏ qua một sự thật."

"Cái gì?"

"Tiện Ngư ra mắt năm mười chín tuổi, năm nay vừa khéo đã tròn mười năm. Cho nên Tiện Ngư đạt được vị ngày hôm nay, chỉ dùng thời gian chưa đến mười năm, điều này thật là đáng sợ.”

......

Gia đình hắn đọc các loại tin tức về Tiện Ngư. Thấy có người tính thời gian ra mắt của Tiện Ngư, Đại Dao Dao kinh ngạc: “Hoá ra năm nay đã là năm thứ mười anh ba ra mắt ư?”

Lâm Uyên mỉm cười.

Mười chín tuổi hắn ra mắt, năm nay đã hai mươi tám tuổi, không phải là năm thứ mười ra mắt sao?

Mẹ nhớ lại: “Mẹ nhớ ngày 1 tháng 11 năm đó, Tiểu Uyên tham gia mùa giải mới với tư cách người sáng tác, phát hành bài hát đầu tiên trong đời là ‘Sinh Hoa Như Hạ', ca sĩ là Tôn Diệu Hoả.”

Đây chính là sự khởi đầu của tất cả mọi thứ, ký ức của gia đình hắn vô cùng sâu sắc. Lâm Uyên gật đầu, trong lòng cũng có chút cảm khái.

Không ai biết, đây không chỉ là năm thứ mười Tiện Ngư xuất đạo mà còn là năm thứ mười Lâm Uyên đi vào thế giới này, hồn xuyên nguyên chủ.

Mười năm lăn lộn giữa ánh sáng và bóng tối. Lâm Uyên ở thế giới này, đã có bằng hữu và người thân của mình, tình cảm càng ngày càng sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận