Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 41: Thuê Nhà

Ngày thứ hai, buổi sáng. Lâm Uyên gọi điện cho Triệu Ngọc nói ra ý tưởng muốn ra ngoài thuê phòng riêng của mình.

Triệu tỷ quan hệ rộng, quen biết nhiều người, cho nên khi có ý tưởng ra ngoài thuê phòng riêng, người đầu tiên nghĩ đến nhờ cậy chính là Triệu Ngọc.

Để chính hắn đi tìm, sợ rằng sẽ phải giày vò rất lâu.

"Thuê phòng?" – Triệu Ngọc hỏi:

"Ngươi đối với phòng ở có yêu cầu như thế nào?"

Lâm Uyên nói: "Tiền thuê tiện nghi một chút."

Triệu Ngọc trầm mặc vài giây: "Ngoài giá cả tiện nghi ra?"

Lâm Uyên thử bổ sung: "Hàng tốt giá rẻ."

Triệu Ngọc: "..."

Chẳng lẽ là ta ít đọc sách?

Đây không phải ý tứ tiện nghi sao?

Triệu Ngọc cười nói: "Vậy coi như ngươi tìm đúng người, ta có một phòng tại phụ cận trường ngươi. Chốc nữa ta đưa chìa khóa qua cho ngươi, tiền điện nước chính ngươi nhớ đóng là được, tiền thuê liền miễn, cái này đủ tiện nghi chứ?"

"Vậy không được." – Lâm Uyên nói:

"Tiền thuê vẫn là phải trả."

Triệu Ngọc tùy ý nói: "Phòng dù sao cũng để không, ta không muốn cho người khác thuê. Dù sao tiền cho thuê cũng chẳng đáng bao nhiêu, không bằng để ngươi ở. Ngươi cũng đừng khách khí với ta, nếu không liền mất hứng."

"Được." – Lâm Uyên suy nghĩ một chút, đáp ứng:

"Vậy sau này tỷ thiếu ca khúc nhớ tìm ta."

Triệu tỷ giễu cợt nói: "Thế nào? Ngươi còn có thể sinh ra một đóa Hạ Hoa nữa?"

Lâm Uyên lâm vào trầm tư.

Hồng mân côi có tính là hạ hoa hay không?

Triệu Ngọc cười ha ha một tiếng: "Được rồi, không trêu ngươi nữa, ta bên này còn có việc. Buổi tối ngươi cầm chìa khóa qua phòng nhìn một chút, bên kia đều có sẵn đồ dùng hằng ngày, bảo đảm có thể vào ở ngay tối nay. Ngoài ra ta sẽ gọi người lau dọn vệ sinh một chút."

Nhân viên vệ sinh?

Lâm Uyên vội vàng nói: "Để ta tự mình dọn dẹp."

Triệu Ngọc cũng không nhiều lời: "Vậy được, ta cúp trước."

"Ừm."

Kết thúc điện thoại với Lâm Uyên, Triệu Ngọc lại gọi tiếp một cuộc điện thoại ra ngoài. Giọng nói của nàng khôi phục phong cách cường thế nhất quán:

"Nói xin lỗi với khách hàng một chút, phòng tại Ngô Đồng Uyển bên kia ta không tính cho thuê nữa."

"Cái gì?"

Đối phương nhất thời nóng nảy: "Tỷ, ngài là đối với giá cả không hài lòng sao? Người ta nhìn xong nhà trực tiếp đồng ý đáp ứng tiền thuê 15 nghìn một tháng. Giá này dù là tại Ngô Đồng Uyển cũng không hề rẻ đâu. Vậy đi, ngài đừng lo lắng, chuyện này giao cho ta, ta thương lượng với khách hàng, tiền thuê có thể thêm một nghìn."

"Không cần." – Triệu Ngọc nhàn nhạt nói:

"Bao nhiêu cũng không cho thuê, ta cho hài tử nhà mình ở. Đợi tương lai hắn mua nhà rồi ngươi tiếp tục giúp ta tìm người thuê."

"... Vậy cũng tốt."

Nghe nói như thế, bên kia không có cách nào, người ta còn phải đem nhà cho hài tử ở, còn có thể nói cái gì?

Lâm Uyên không biết những chuyện này.

Gọi điện thoại cho Triệu tỷ xong, hắn đi tìm Hạ Phồn cùng Giản Dịch. Nói với hai vị đồng đảng của mình chuyện ra ngoài ở riêng.

"Đi ra ngoài ở?" – Hạ Phồn lo lắng nói:

"Một mình ngươi không sao chứ?"

Giản Dịch cũng cau mày: "Nếu không ta nói chuyện với trong nhà một chút, theo ra ngoài ở cùng ngươi?"

Lâm Uyên thân thể không tốt, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, bên người không ai chiếu cố, vẫn là rất nguy hiểm.

Lâm Uyên nói: "Không có chuyện gì, ta cũng không phải tiểu hài tử."

Dựa theo thông tin của hệ thống, ít nhất trước 27 tuổi, Lâm Uyên không có nguy hiểm chết người.

"Vậy cũng được." – Hai người xoắn xuýt một phen, nói:

"Buổi tối chúng ta giúp ngươi quét dọn một chút. Lại nói ngươi ở riêng, bình thường phải cùng chúng ta liên lạc nhiều hơn."

Lâm Uyên gật đầu.

Lúc xế chiều, trợ lý của Triệu Ngọc đưa tới cho Lâm Uyên ba chiếc chìa khóa, khách khí nói: "Tiện Ngư lão sư, Triệu tỷ dặn, nếu như muốn tìm người dọn dẹp vệ sinh có thể nói với ta."

Lâm Uyên trả lời: "Cảm ơn, không cần đâu."

Đối phương gật đầu một cái: "Vậy ta về công ty trước, địa chỉ phòng ở số 52 Ngô Đồng Uyển, căn 804."

"Được."

Lâm Uyên ghi nhớ địa chỉ, ngay tối đó dẫn theo Giản Dịch cùng Hạ Phồn tiến vào khu gọi là Ngô Đồng Uyển Thiếu Viên.

"Oa!" – Giản Dịch vừa vào tiểu khu liền kinh ngạc:

"Ngươi lại tới Ngô Đồng Uyển thuê phòng? Đây là tiểu khu tốt nhất phụ cận trường mình đấy. Thiết kế cảnh quan tiện ích hoàn thiện, còn có hồ điều hòa. Nghe nói nơi này tiền cho thuê một căn thấp nhất mười nghìn một tháng. Lâm Uyên, chút tiền lương kia của ngươi đủ trả chứ?"

Tiền thuê đắt như vậy?

Lâm Uyên có chút kinh ngạc, sau đó thành thật nói:

"Đây là nhà của một lãnh đạo trong công ty, miễn phí cho ta ở, không lấy tiền."

Giản Dịch nhìn chằm chằm Lâm Uyên: "Nam hay nữ?"

Lâm Uyên nói: "Nữ."

"Ta nói mà!" – Giản Dịch vẻ mặt vô cùng đau đớn:

"Tuyệt đối là bị lãnh đạo bao nuôi! Lâm Uyên, ngươi tại sao có thể như vậy, làm ta quá thất vọng... Phú bà như vậy sao lại không giới thiệu cho ta một vị?"

"Phú bà chưa chắc đã có, nhưng nam lãnh đạo có sở thích khác biệt hẳn rất nhiều đấy." – Hạ Phồn ở bên cười lạnh.

"Nam nhân?" - Giản Dịch nhất thời buồn nôn:

"Được, thêm tiền!"

Lâm Uyên: "..."

Hạ Phồn: "..."

Giữa lúc cười đùa, ba người tiến vào tòa số 52 căn 804.

Một khắc cửa mở, Hạ Phồn liền ngẩn ra. Nhìn bố trí trong phòng, trong lúc nhất thời nàng cũng mang hoài nghi sâu sắc:

"Lâm Uyên, lãnh đạo này của ngươi, thật sự không phải đối với ngươi có mưu đồ khác?"

Đây là một căn chung cư có ba phòng ngủ một phòng khách. Diện tích đại khái trên 140m2. Vị trí nằm tại khu vực tốt nhất tiểu khu. Từ ban công có thể nhìn thấy cảnh hồ.

Bên trong đã được sửa sang lại tỉ mỉ, trông sắp xếp đơn giản, nhưng đồ nội thất nhìn là biết loại cao cấp, phỏng chừng tốn không ít tiền đặt làm theo thiết kế. Hơn nữa hẳn là chưa có người ở qua, toàn thể đều mang đến cảm giác rất mới.

"Khả năng bởi vì ta giúp nàng giải quyết phiền toái."

Lâm Uyên giải thích, giờ phút này tâm tình có chút ba động.

"Không hổ là bảo bối của chúng ta."

Giản Dịch cùng Hạ Phồn cười gật đầu, cũng không đi đào sâu vấn đề, coi như là tin cách nói của Lâm Uyên.

Cái gọi là "bao nuôi" chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Mặc dù Lâm Uyên yêu tiền, nhưng ranh giới cuối cùng vẫn có. Hơn nữa tính cách của hắn không tranh hơn thua, không ham quyền thế, nhân duyên từ trước đến giờ rất tốt.

Vậy đại khái liên quan đến ngoại hình đẹp mắt của Lâm Uyên. Thấy gương mặt này, mọi người tự nhiên thân cận hơn ba phần.

Trên đời này chính là người có ưu thế ngoại hình liền có thể khiến người ta ưa thích, hơn nữa thân thể Lâm Uyên một mực không tốt, dễ dàng lấy được nhiều hơn một chút chiếu cố đặc thù, chỉ là trình độ đặc thù này hơi bị cường điệu quá.

"Ta quyết định rồi!"

Giản Dịch ở trong nhà vui vẻ chạy quanh một vòng, sau đó chỉ một căn phòng nói: "Sau này phòng này là của ta! Thứ bảy chủ nhật hằng tuần ta sẽ tới đây ở!"

"Vậy ta ở gian khác." – Hạ Phồn chỉ căn phòng ngủ thứ ba nói.

Phòng ngủ chính lớn nhất, nhưng hai căn phụ cũng rất rộng rãi.

Lâm Uyên nói: "Đây, mỗi người một cái chìa khóa."

Lâm Uyên tổng cộng có ba chiếc chìa khóa, vừa vặn đủ chia.

Hai người kia cũng không khách khí, trực tiếp cầm mỗi người một chiếc. Ba người bạn tốt từ lúc mặc quần thủng đít, loại chuyện này căn bản không ngượng ngùng gì.

"Vậy chúng ta bắt đầu dọn dẹp vệ sinh."

Giản Dịch nhìn căn hộ, cảm giác cả người đều hăng hái.

Chưa ở qua nơi phòng ốc rộng rãi như vậy bao giờ, dù đã phân công công việc thì ba người cũng giằng co gần hai tiếng mới lau dọn xong.

"Tối nay không về nữa, ở đây ngủ đi."

Ba người mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, cũng không muốn về trường, ngược lại trong tủ quần áo mỗi phòng đều có chăn gối mới, trực tiếp ở không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận