Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 97: Lời Đồn Quả Nhiên Không Thể Tin
Cùng «Võng Vương» bất đồng. Lần này Lâm Uyên phải tự mình động thủ. Cũng may tốc độ gõ chữ của hắn rất nhanh.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ 2 đi tới trường học.
Tiết thứ nhất, chính là giờ học của phụ đạo viên.
Tỉ lệ đi học trong đại học luôn là một vấn đề, hiện tượng trốn học không thể nào khắc phục được.
Nhưng duy chỉ có tiết của phụ đạo viên khiến các bạn học không quản nắng mưa, vĩnh không vắng mặt.
Không có biện pháp.
Tiết học chuyên ngành, giảng viên khả năng không nhớ được tên sinh viên, lúc điểm danh có người giúp đè cuống họng đáp một tiếng là được.
Nhưng công việc mỗi ngày của phụ đạo viên chính là cùng sinh viên liên hệ. Trong lớp có bao nhiêu người đều rõ như lòng bàn tay, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện điểm danh thay các bạn học khác.
Bị giảng viên chuyên ngành để mắt tới nhiều nhất là rớt tín chỉ, bị phụ đạo viên để mắt tới, vậy thì khác rồi.
"Là như thế này."
Trước khi bắt đầu tiết học, phụ đạo viên nhìn về phía các sinh viên đang ngồi: "Chúng ta trước đó không phải đã nói, khảo hạch cuối năm hai đại học, yêu cầu mỗi người viết ra một ca khúc, vốn là dự định cho các ngươi hạn tới cuối tháng, nhưng gần đây trường học lại có quyết định mới..."
Các bạn học hiếu kỳ ngẩng đầu lên.
Khảo hạch cuối năm này quan hệ đến thành tích cùng với vị trí trao đổi sinh, mọi người tự nhiên đều sẽ để ý.
"Gia hạn thêm cho các ngươi một tháng."
Phụ đạo viên giơ lên một ngón tay: "Lần khảo hạch cuối năm này đổi thành cuối tháng sáu hết hạn, phụ trách khảo hạch không chỉ là trong trường chúng ta, đồng thời sẽ có công ty giải trí bên ngoài phái người tới, công ty nào cụ thể còn đang thương thảo. Nếu như các ngươi biểu hiện tốt, vậy có thể được người của công ty giải trí nhìn trúng, trực tiếp ký hợp đồng không phải không thể..."
Rào!
Lớp học náo nhiệt hẳn lên lên.
Nếu như có người của công ty giải trí tham dự bình chọn khảo hạch cuối năm, vậy tầm quan trọng của lần khảo hạch này nâng cao đến tầng thứ khác rồi!
Mọi người cố gắng như vậy là vì cái gì?
Còn không phải để sau khi tốt nghiệp có một chỗ làm tốt?
Nếu như trong lần khảo hạch cuối năm này, tác phẩm có thể đả động tới người của công ty giải trí, chẳng khác nào trực tiếp vượt qua vô số cửa ải khó khăn, một bước lên trời!
Giờ khắc này.
Tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
Lâm Uyên cũng cảm giác thật cao hứng.
Mặc dù chuyện này với Lâm Uyên không có quan hệ gì, nhưng đối với các bạn học của hắn mà nói, đây là một cơ hội tốt để thể hiện khả năng của bản thân đối với bên ngoài.
"Chút nữa ngươi nghe thử bài hát của ta xem..."
"Nhạc đệm của ta có chút vấn đề..."
"Chúng ta trao đổi một chút, hỗ trợ chỉ điểm lẫn nhau."
"Bài hát này ta viết từ năm ngoái, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, vốn là không có ý định lấy ra khảo hạch cuối năm, nhưng có người của công ty giải trí tới thì không giống rồi, ta nhất định phải xuất ra bài hát này!"
"..."
Các bạn học châu đầu ghé tai thảo luận.
Nhiều bạn học đều coi trọng Lâm Uyên, nhao nhao tranh nhau nói: "Ca khúc ta sáng tác còn thiếu một đoạn nhạc đệm piano, Lâm Uyên ngươi là người có trình độ dương cầm tốt nhất trong lớp, ta cảm giác ngươi so với đám người hệ nhạc khí kia còn lợi hại hơn, có thể mời ngươi hỗ trợ một chút được chứ?"
"Ừm." - Lâm Uyên gật đầu.
Hắn vẫn trước sau như một tích chữ như vàng, nhưng các bạn học xin giúp đỡ trong nháy mắt vui vẻ đến không kiềm chế được, liên tục nói cảm ơn.
Đây chính là chỗ mọi người thích nhất ở Lâm Uyên.
Hắn ngoài mặt đối với người nào cũng là dáng vẻ lạnh nhạt, bình thường không thấy hắn có bộ dáng cười đùa với ai, tựa hồ là người rất cô tịch quái gở.
Nhưng khi các đồng học thực sự có phiền phức, hắn đều sẽ động thân giúp một tay.
Lần trước báo tường là như vậy, lần này xin hắn giúp hoàn thiện bài hát cũng là như vậy, dùng thuyết pháp mà bên trong lớp học đã nhất trí cách nói chính là:
Cái này rất Lâm Uyên.
Đây chính là phong cách cùng đặc điểm của Lâm Uyên, một khi đón nhận thiết lập này, ngược lại sẽ cảm thấy có vài phần khả ái, dù sao rất nhiều nữ sinh trong lớp đều nói như vậy. .
Lâm Uyên không cho rằng bản thân là người nhiệt tình, nhưng các bạn trong lớp đối với hắn cũng không tệ.
Lúc trước còn ở nội trú, mấy người bạn học cùng phòng ký túc xá càng là cả ngày lẫn đêm chiều theo thời gian làm việc nghỉ ngơi của hắn.
Cho nên khi mọi người thỉnh cầu, Lâm Uyên đều đáp ứng, hơn nữa chỉ do dự trong ba giây, quyết định vẫn là không nhắc tới chuyện thu phí.
Phóng khoáng một lần!
Mấy ngày kế tiếp, hắn một mực đánh piano giúp các bạn học làm nhạc đệm ca khúc.
Đây là công việc khá khổ cực.
Bởi vì đệm Đàn dương cầm không phải cứ đánh một chút liền xong chuyện, trong khi thu âm khó tránh khỏi xảy ra vấn đề, Lâm Uyên cần cùng các bạn học làm đi làm lại, thảo luận cùng sửa đổi, thỉnh thoảng còn phải đưa ra ý kiến của bản thân.
Đương nhiên rồi.
Đa số vẫn là lấy ý kiến của các bạn học làm chủ, dù sao đây cũng là tác phẩm của chính bọn họ.
Một phen chuyên tâm hỗ trợ như vậy, Lâm Uyên gần như mỗi ngày đều sẽ chạy qua chạy lại giữa phòng thu âm cùng phòng tập đàn của trường, còn không có thời gian tới Câu lạc bộ hội họa.
Mà khi đang cùng bạn học chế tác nhạc đệm cho ca khúc, ngày thứ ba, Lâm Uyên không ngoài dự liệu gặp được Cố Tịch tại phòng tập đàn.
"Là ngài!"
Cố Tịch thấy Lâm Uyên liền kinh hỉ vạn phần, trong lúc nhất thời cũng không biết xưng hô đối phương như thế nào.
Kêu khúc phụ, có chút kỳ quái.
Kêu đại thần, có chút đột ngột.
Kêu Lâm Uyên, lại có chút càn rỡ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể thử mở miệng:
"Lâm đồng học..."
Lâm Uyên gật đầu một cái, cùng nàng lướt qua nhau.
Mỗi lần thấy Cố Tịch, chuẩn bị không có chuyện tốt, vẫn là vội vàng tránh đi mới tốt.
"Lâm Đồng học!" - Cố Tịch khẩn trương lại gọi một câu.
Lâm Uyên không quay đầu lại, chỉ là có chút dừng bước:
"Chuyện gì?"
Cố Tịch lúng túng nói: "Cái kia... Ngài có chuyện gì cần ta, cứ việc nói..."
Cố Tịch gần đây rất ưu sầu.
Nàng một mực suy nghĩ biện pháp tiếp cận Lâm Uyên.
Tần số đến phòng tập đàn của Lâm Uyên rất thấp, nàng chủ động ngang nhiên xông tới thì lộ ra quá gượng ép, ngược lại dễ dàng khiến đối phương bất mãn, cho nên nàng trù trừ vì chuyện này thật lâu.
"Ừm."
Lâm Uyên gật đầu một cái, trở lại phòng đánh đàn.
Hôm nay số người tới phòng tập đàn, giống như còn nhiều hơn không ít so với mấy ngày trước.
Một người trong đó thấy Lâm Uyên tới, có chút ngượng ngùng nói: "Lâm Uyên, chúng ta cũng muốn nhờ ngươi đệm đàn dương cầm để thu âm ca khúc, biết ngươi những ngày qua hỗ trợ cho mọi người rất khổ cực, nếu như ngươi không có thời gian vậy thì thôi cũng được."
Lâm Uyên: "..."
Tiếp tục như vậy, cả lớp đều tìm đến mình.
Bình thường thì mình nhất định có thời gian giúp đám bạn học này.
Vấn đề bây giờ là mình còn nhiệm vụ kiếm danh vọng hội họa chưa làm xong, nếu như ngày ngày ngâm mình trong phòng đánh đàn cùng phòng thu âm, rất dễ dàng trễ nải tiến độ cái nhiệm vụ kia.
Tuy nhiên nguyên nhân mọi người tìm tới cửa, Lâm Uyên vẫn có thể hiểu được.
Chỉ nói khả năng đàn dương cầm, đám người hệ nhạc khí kia 99% không đạt tới trình độ của hắn.
Quả nhiên.
Gặp phải Cố Tịch, chính mình sẽ xui xẻo.
Có bạn học thấy Lâm Uyên do dự, khẽ cười nói: "Được rồi được rồi, tiếp tục như vậy Lâm Uyên sẽ bị đám chúng ta quần cho mệt chết, hay là đi hệ nhạc khí bên kia tìm người hỗ trợ đi."
Vừa nói, mọi người chuẩn bị rời đi.
Các bạn học vốn tâm lý cũng rất mâu thuẫn, một mặt muốn Lâm Uyên hỗ trợ, một mặt lại không nghĩ quá giày vò Lâm Uyên.
Nhiều người như vậy đều muốn Lâm Uyên giúp, hắn quả thật không có cách nào phân thân.
"Chờ một chút."
Lâm Uyên hồi tưởng tới các bạn cùng phòng nhân nhượng đối với mình, cùng các bạn học trên lớp ngày thường đều chiếu cố, đúng là vẫn có chút không đành lòng.
Mọi người sửng sốt một chút:
"Nhưng chúng ta nhiều người như vậy..."
Lâm Uyên không lên tiếng, mà là đi ra cửa, nhìn thấy cuối hành lang Cố Tịch vẫn ở đó chưa rời đi.
Cố Tịch không biết đang suy nghĩ gì, đứng tại chỗ kinh ngạc ngẩn người.
"Ôi... Mẹ ơi."
"Kia là không phải Cố Tịch sao?"
"Nữ thần dương cầm trong truyền thuyết!"
"Mỗi lần gặp nàng đều cảm thấy thật xinh đẹp."
"Nếu như Cố Tịch có thể đánh đàn dương cầm đệm nhạc giúp ta thì tốt..."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, Cố Tịch là ngươi có thể mời được sao? Lại nói ta cảm thấy Lâm Uyên cũng không kém so với nàng."
"Nữ thần toàn bộ đều là động vật lạnh lẽo cô quạnh, Cố Tịch càng là lạnh lẽo cô quạnh đến max cấp, khí tràng kia chính là ý tứ người sống chớ lại gần đấy."
"Sao ta cảm giác không giống lắm, nhìn như đang ngẩn người mà..."
"..."
Thấy Cố Tịch, mọi người nhất thời hưng phấn nhỏ giọng thảo luận.
Cố Tịch là danh nhân trong trường học, hệ soạn nhạc cùng hệ nhạc khí càng là cùng một nhịp thở, cho nên đám bạn học của Lâm Uyên tự nhiên đều biết Cố Tịch, nữ thần đàn dương cầm tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí đối với tính cách nàng lạnh lẽo cô quạnh cũng hiểu rõ.
Mà thời điểm mọi người đang thảo luận.
Lâm Uyên bỗng nhiên hướng Cố Tịch mở miệng: "Có thể giúp một chút không?"
Nghe được thanh âm của Lâm Uyên, Cố Tịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới.
Bạn học bên cạnh Lâm Uyên đều trợn tròn mắt.
Gì?
Lâm Uyên lại dám mở miệng tìm Cố Tịch hỗ trợ?
Được rồi.
Cái này rất Lâm Uyên.
Mọi người cảm thấy phi thường cảm động.
Đi kèm Cảm động, mọi người lại cảm thấy có chút buồn cười, đại khái Lâm Uyên nghĩ Cố Tịch cũng sẽ giống hắn, là một người nhiệt tâm sao?
Lâm Uyên vẫn là thật đơn thuần.
Cố Tịch làm sao có thể đáp ứng?
Nàng vốn chính là tính cách cự người ngoài ngàn dặm, huống hồ không quen không biết, nàng lại không nhận biết đám người hệ soạn nhạc bọn họ. Tùy tiện tìm người ta nhờ hỗ trợ, nhất định một chút mặt mũi người ta cũng không lưu lại, hung hăng cự tuyệt đi.
Mọi người nghĩ như vậy, cảm thấy càng thêm áy náy với Lâm Uyên.
Mà khi các bạn học trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chú, vị nữ thần piano nổi tiếng lạnh lùng cô quạnh này lại dùng sức gật đầu một cái, giọng nói thậm chí lộ ra mấy phần hưng phấn:
"Được chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận