Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 126: Tình Hữu Nghị Son Sắt

Trương Văn Vũ mang theo các giáo sư hệ soạn nhạc Đông Nghệ đi như bay ly khai, khi đi ra khỏi giảng đường D, các giáo sư rốt cuộc không nhịn nổi:

"Bài hát kia thật lợi hại!"

"Lâm Uyên rốt cuộc là ai?"

"Lại còn mạnh hơn Trâu Du!"

"Nói Lâm Uyên mạnh hơn Trâu Du chưa chắc đã chính xác, cũng có thể là sinh viên tên Lâm Uyên kia phát huy vượt xa trình độ bình thường, nhìn phản ứng của Thi Thành là biết, thực ra Lâm Uyên ở trong hệ soạn nhạc cũng không phải sinh viên nổi danh hay thiên tài gì, nhưng ta không thể không thừa nhận ca khúc kia viết thực sự rất tốt, trong tất cả các ca khúc loại chuyên tâm mà ta từng nghe, chất lượng xếp trong top 10 không thành vấn đề!"

"Giấc mộng ban đầu?"

"Đơn thuần về chất lượng mà nói, «Giấc mộng ban đầu» quả thật so với tác phẩm của Trâu Du tốt hơn hẳn. Tần Nghệ dù sao vẫn là Tần Nghệ, đám người chúng ta vốn là muốn đá quán, không nghĩ tới cuối cùng lại có kết quả như vậy, mặt mũi cũng ném đi sạch rồi."

"..."

Nghe những giáo sư đi cùng bàn luận với nhau, Trương Văn Vũ tâm tình phức tạp. Bản thân đúng là vẫn hơi xem thường Tần Nghệ, không nghĩ tới dù trường mình sở hữu sinh viên thiên tài như Trâu Du, cũng không thể chặn nổi nhuệ khí của đối phương, sinh viên gọi Lâm Uyên này là thần thánh phương nào?.

Bên trong giảng đường D.

Vấn đề khúc mắc tương tự cũng xuất hiện trong văn phòng lớn của hệ soạn nhạc, Thi Thành nhìn chằm chằm các giảng viên sắp hoàn thành công việc chấm thi của mình, thanh âm có chút kích động khó kiềm chế: "Giảng viên ban năm tới đây một chút."

"Chủ nhiệm khoa!"

Phụ đạo viên kiêm giảng viên chuyên ngành của Lâm Uyên - Hoa Lệ nhanh chóng chạy tới trước mặt Thi Thành, vẻ mặt cười khổ nói:

"Lâm Uyên là sinh viên ban ta, các bài kiểm tra chuyên ngành của hắn thành tích cũng không tệ lắm, nhưng năng lực sáng tác trong toàn bộ khóa năm hai chỉ có thể nói là bình thường không có gì lạ. Ta cũng không nghĩ tới tác phẩm khảo hạch cuối năm lần này của hắn lại bất ngờ xuất sắc như vậy, lúc giảng viên chấm thi vừa mới đề cập đến Lâm Uyên với ta, ta cũng không nhịn được buồn bực một chút."

Thi Thành lẩm bẩm: "Lâm Uyên bình thường không có gì lạ? Nói cụ thể một chút."

Hoa Lệ lâm vào trầm tư, bóp khớp ngón tay:

"Nói về các phương diện khác như ngoại hình thì Lâm Uyên không phải trình độ bình thường đâu, từ phương diện nhân duyên trong lớp cũng cực kỳ tốt, coi như phương diện hội họa hắn cũng có thực lực rất khá, Lâm Uyên giúp ban chúng ta giành hạng nhất cuộc thi vẽ báo tường đấy."

"Ta hỏi là cái này sao?" - Thi Thành tức giận nói: "Coi như là ở trong toàn bộ giới nhạc sĩ chúng ta, sinh viên có thể viết ra loại tác phẩm như «Giấc mộng ban đầu» này làm sao có thể gọi là bình thường không có gì lạ chứ, dù hắn phát huy vượt xa bình thường, cái này cũng đại biểu hắn có thực lực sáng tác cực cao.

Hàng ngày ngươi nên quan tâm nhiều hơn đến sinh viên của mình, làm sao lại để hệ soạn nhạc chúng ta bỏ sót một nhân vật thiên tài trân quý như vậy!"

Thiên tài soạn nhạc!

Đây là đánh giá của Thi Thành.

Hoa Lệ gật đầu liên tục, nàng vừa rồi cũng đã nghe qua «Giấc mộng ban đầu», Lâm Uyên xứng đáng với đánh giá như thế, dù là vượt xa bình thường phát huy, tiền đề cũng phải có đủ tiềm lực, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu.

Đúng lúc này.

Lại có tiếng vang động ngoài cửa.

Thi Thành nhìn ra, lại là người bên giải trí Tinh Mang tới, người dẫn đầu rõ ràng là lão đại ban soạn nhạc Tinh Mang - Chu Thụy Minh, nhất thời hắn chuyển ngay vẻ mặt tươi cười nghênh đón:

"Lão Chu, chúng ta đã lâu không gặp."

"Thi chủ nhiệm."

Chu Thụy Minh cũng lộ ra nụ cười, đối với người quản lý toàn bộ hệ soạn nhạc Tần Nghệ, hắn vẫn rất nể mặt, không ít nhạc sĩ vương bài trong nghề đều xuất thân từ hệ soạn nhạc Tần Nghệ:

"Lần này có mầm non tốt đề cử cho ta chứ?"

"Thật sự có."

Thi Thành cười đắc ý, mang theo Chu Thụy Minh tiến vào phòng tiếp khách bên cạnh, dáng vẻ như khoe bảo bối, lấy ra «Giấc mộng ban đầu».

Trong lòng Chu Thụy Minh khẽ động.

Ca khúc có thể để cho Thi Thành lấy ra trịnh trọng như vậy, chất lượng chắc chắn sẽ không tệ, hắn và vài người trong ban soạn nhạc Tinh Mang đồng thời đeo tai nghe lên, nghe qua bài hát một lần.

Mấy phút sau.

Mấy người bên giải trí Tinh Mang lộ ra biểu tình kinh ngạc, đều là người trong nghề, nghe một chút liền biết:

"Bài hát rất lợi hại!"

"Trưởng ban, nhất định phải ký!"

"Lúc này mới năm thứ hai đại học đã có thực lực như thế!"

"Người này, Tinh Mang chúng ta muốn chốt!"

"Tần Nghệ không hổ là Tần Châu đệ nhất danh viện, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, xem ra sau này chúng ta cần tới Tần Nghệ giao lưu thường xuyên hơn, nơi này là cái nôi xuất sinh các nhạc sĩ đẳng cấp!"

"..."

Các đại biểu tới từ Tinh Mang rung động, trong lòng Chu Thụy Minh cũng hết sức rung động. Chất lượng của ca khúc «Giấc mộng ban đầu» này cực kỳ cao, kết quả lại là tác phẩm của một sinh viên năm thứ hai đại học?

Tần Nghệ quả thật Ngọa Hổ Tàng Long!

Không hổ là trường của Tiện Ngư!

Hắn trịnh trọng nhìn về phía Thi Thành, thái độ hết sức chăm chú nghiêm túc:

"Xin hỏi Thi chủ nhiệm, ta có thể gặp tác giả ca khúc này một chút không?"

Thi Thành khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên có thể."

Phản ứng của Chu Thụy Minh hoàn toàn trong dự liệu của Thi Thành, chỉ cần nghe bài hát này, bọn họ hôm nay nhất định phải ký hợp đồng với Lâm Uyên.

"Ta đi ra ngoài một chút."

Lúc Thi Thành chuẩn bị ra ngoài gọi người, Chu Thụy Minh thần sắc có chút bức thiết hỏi một câu: "Vị bạn học này tên là gì?"

Hắn đương nhiên là có lý do bức thiết!

Bài hát này chất lượng cao vô cùng, trong ấn tượng của Chu Thụy Minh, năm thứ hai đại học có thể viết ra loại cấp bậc ca khúc như vậy chỉ có Tiện Ngư, không nghĩ tới hôm nay ở Tần Nghệ lại gặp được một người!

Là tiết tấu bắt được thêm một con cá nữa?

Năm nay Tinh Mang được sao chiếu đại vận sao?

Nếu để cho các nhà khác trong tam đại giải trí nghe bài hát này, chỉ sợ cũng không chút do dự bắt người, tuyệt đối không có lý do bỏ qua!

"Hắn tên là Lâm Uyên."

Thi Thành cơ hồ không chút nghĩ ngợi mở miệng, tên của sinh viên này hắn đã khắc kỹ trong đầu.

Chu Thụy Minh: "..."

Các đại biểu của Tinh Mang vốn còn đang hưng phấn dị thường, nghe được cái tên này cũng đều mặt đầy cổ quái, nhìn nhau không nói ra lời.

"Ta đi gọi người." - Thi Thành không chú ý tới phản ứng của mọi người.

Chu Thụy Minh cười khổ nói: "Không cần đâu, Thi chủ nhiệm."

Thi Thành sửng sốt một chút: "Ngươi cảm thấy không hài lòng?"

Chu Thụy Minh khoát khoát tay: "Đây đều là chuyện nọ xọ chuyện kia, ta còn đang nghĩ loại yêu nghiệt như Lâm Uyên này, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện liền xuất hiện thêm một tên chứ..."

Hắn cũng hơi nhức trứng một chút.

Vốn cho rằng chính mình lại gặp thêm một tuyệt thế thiên tài giống như Tiện Ngư, không nghĩ kết quả lại là đại thủy cuốn tới long vương miếu.

Cái gọi là thiên tài này, vốn chính là long vương của công ty chúng ta chứ sao.

"Yêu nghiệt?"

Thi Thành không hiểu nổi phản ứng của đám người Chu Thụy Minh, rõ ràng trước đó còn rất hưng phấn, làm sao hiện tại lại cảm thấy bọn hắn ỉu xìu thất vọng như vậy?

"Thi chủ nhiệm này."

Chu Thụy Minh ra hiệu cho những người khác đi trước, sau đó tiếp cận bên người Thi Thành nói nhỏ: "Chúng ta là bạn cũ, ta cũng không dối gạt ngươi, thực ra Lâm Uyên..."

"Lâm Uyên thế nào?"

Thi Thành mất hứng, sao hôm nay lão Chu cứ vòng vo vậy?

Lão Chu bất đắc dĩ nói: "Lâm Uyên chính là Tiện Ngư, hắn vốn chính là nhạc sĩ cao cấp trong ban soạn nhạc chúng ta, ta cũng không thể ký lại với hắn thêm lần nữa được."

"Cái gì!"

Biểu tình của Thi Thành, trong nháy mắt trở lại vô cùng đặc sắc, ngây người tại chỗ.

Chu Thụy Minh nhỏ giọng nói: "Chuyện này ngươi tuyệt đối chớ có truyền ra ngoài, đứa nhỏ Tiện Ngư này không thích khoe khoang, bằng không cũng sẽ không đem thân phận của mình lừa gạt lâu như vậy, về phần ta nói nguyên nhân cho ngươi biết, ngươi hẳn cũng minh bạch."

"..."

Thi Thành dần dần lấy lại tinh thần.

Hôm nay liên tục gặp phải hai lần sóng gió xung kích, hơn nữa một lần mạnh hơn một lần, thần kinh của hắn còn có thể chậm rãi hồi phục, hắn cũng nể chính mình thần kinh cứng cỏi.

Ý tứ Lão Chu hắn đương nhiên hiểu rõ!

Tiết lộ tin tức Lâm Uyên chính là Tiện Ngư cho mình, là đang nhắc nhở bản thân!

Sau này phải chiếu cố Lâm Uyên thật tốt, đối với loại sinh viên yêu nghiệt này, dù là cấp cho một chút đặc quyền ưu đãi cũng được!

Phải ưu đãi!

Phải chiếu cố!

Thi Thành về sau coi như đầu bị lừa đá, cũng tuyệt đối không để Lâm Uyên ở trong trường học gặp một chút xíu ủy khuất!

Hắn chợt cười to.

Thì ra Lâm Uyên chính là Tiện Ngư!

Tiện Ngư lại là sinh viên năm thứ hai đại học!

Sinh viên đại học lại học trong Tần Nghệ chúng ta!

Đông Nghệ khí thế hung hăng mang theo tác phẩm của Trâu Du tới Tần Nghệ khiêu chiến, đây là không biết chữ 'Chết' viết như thế nào!

Ngươi có Trâu Du?

Chúng ta có Tiện Ngư!

Của các ngươi là trâu đen, chúng ta mới là cá chép vàng chuẩn bị hóa Long!

Trâu Du là yêu nghiệt?

Ở trước mặt Tiện Ngư, ngươi còn dám nói Trâu Du là yêu nghiệt sao?

Nhưng chuyện này cũng không có thể trách Đông Nghệ, dù sao mình cũng mới vừa biết tin tức, nếu như không phải lão Chu tới, chính mình vẫn chưa hay biết gì đâu.

Đông Nghệ cũng thật xui xẻo.

Nếu như Đông Nghệ biết, đường đường Tiện Ngư liền giấu trong năm hai hệ soạn nhạc Tần Nghệ, chỉ sợ cho họ mượn thêm hai lá gan, họ cũng không dám tới cửa đá quán!

"Vậy ta đi trước?"

Lão Chu cười một tiếng, mở miệng nói.

Mặc dù đi một chuyến mất công, đụng phải chuyện rùa đen này, nhưng hắn vẫn có lý do để vui vẻ.

Tiện Ngư rốt cuộc lại viết một ca khúc ưu tú như vậy!

Khoảng cách «Hồng Mân Côi» xưng bá BXH bài hát mới qua bao lâu chứ.

Thực lực này thật sự có chút kinh khủng!

Nhưng hắn tại sao lại không nói với mình, lần thứ mấy rồi?

Thôi được, đứa nhỏ này trong tay có bài hát, có bao giờ nói với mình đâu.

Cưng chiều là được.

Đám người lão Chu vẫy tay rời đi.

Thi Thành nhìn bóng lưng đám người lão Chu, vốn còn muốn đem những tác phẩm ưu tú khác cho họ nghe một chút, nghĩ lại cảm thấy không cần thiết.

Chênh lệch quá xa.

Cùng Tiện Ngư so sánh, đám tiểu gia hỏa của mình vẫn còn cần rèn luyện một phen.

Hơn nữa chuyện này mình quả thật phải giữ bí mật.

Chính Lâm Uyên cũng không chủ động nói với người khác, nếu như tự mình khắp nơi tuyên dương, chẳng phải là ảnh hưởng tới dự tính của hắn?

Mặc dù nếu để cho ngoại giới biết, Tiện Ngư là sinh viên năm hai hệ soạn nhạc Tần Nghệ, đối với học viện sẽ lấy được danh tiếng lớn, nhưng so với những chỗ tốt này, tâm tình của Lâm Uyên chắc chắn trọng yếu hơn.

Huống chi chuyện này về sau sớm muộn cũng ra ánh sáng.

Đến lúc đó, toàn bộ chỗ tốt vẫn thuộc về Tần Nghệ, không phải chỉ là thời gian sớm muộn thôi sao.

Nghĩ tới đây, Thi Thành thoải mái ngồi xuống, rót cho mình chén trà.

Ghế sa-lon của Tần Nghệ vẫn rất mềm mại.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

Thi Thành quay đầu nhìn lại, nhất thời vui vẻ: "Khổng chủ nhiệm, ngọn gió nào đem ngài thổi tới vậy, hệ hội họa gần đây rất nhàn sao?"

Người đến là Khổng An.

Tổng phụ trách hệ hội họa Tần Nghệ.

Bây giờ Khổng An đã chính thức trở thành người đứng đầu hệ hội họa, cùng cấp bậc với Thi Thành.

Nhưng chuyện này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là hai người ban đầu đồng thời gia nhập Tần Nghệ làm giảng viên, quan hệ có thể nói đã không giống bình thường, cho nên lúc này vừa thấy mặt chính là cực kỳ thân thiết.

Tình hữu nghị son sắt!

Khổng An cũng cười phá lệ vui vẻ: "Hôm nay có chuyện gì vui sao, ta xem ngươi miệng cũng cười lệch ra rồi."

"Phải không?"

Thi Thành khoát khoát tay: "Ngươi ngồi đi, ta ở đây có trà thượng hạng, mời ngươi uống một chén. Hai lão già chúng ta mặc dù cùng trong trường, nhưng cơ hội được ngồi với nhau không nhiều đâu."

"Đúng vậy."

Khổng An cũng cảm khái: "Chúng ta vẫn là huynh đệ tốt nhất, hôm nay huynh đệ tốt đến cầu ngươi một việc nhỏ, ngươi hẳn là sẽ không cự tuyệt chứ?"

"Đùa gì thế."

Thi Thành một bên pha trà một bên nói như chặt đinh chém sắt:

"Đừng nói ngươi yêu cầu ta một chuyện nhỏ, hôm nay coi như ngươi yêu cầu ta một trăm việc, ta đều đáp ứng ngươi!"

Khổng An trong lúc nhất thời phi thường cảm động.

Đây chính là tình hữu nghị son sắt, không theo năm tháng trôi qua mà thay đổi, không vì bất cứ chuyện gì mà phai màu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận