Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 23: Lời Cảm Ơn Cho Một Bữa Cơm

Ngày tiếp theo, lần nữa tới công ty.

âm thanh chào hỏi Lâm Uyên của đồng nghiệp trong phòng cũng tăng lên rất nhiều.

"Chào buổi sáng."

Sau khi ứng phó xong, hắn tìm tới Ngô Dũng đưa ra vấn đề:

"Tầng 10 chúng ta có tổng cộng mười bốn nhạc sĩ vương bài?"

"Đúng vậy." – Ngô Dũng cười nói: "Nhạc sĩ vương bài cũng chân chính là cao thủ soạn nhạc. Lão Trịnh học chung trường với cậu cũng là một trong số đó. Chính là tiền bối lần trước ngồi cùng trong phòng họp."

"Vương bài có phải tiền lương cũng cao hơn một chút hay không?"

Đây mới là trọng điểm Lâm Uyên muốn hỏi.

Ngô Dũng gật đầu: "Nhạc sĩ vương bài tiền lương chắc chắn cao hơn chúng ta, bọn họ mỗi tháng lĩnh tầm ba mươi nghìn lương cơ bản. Bất quá nhạc sĩ vương bài thường có hơi coi thường chút lương cứng này."

"Ta để ý." – Lâm Uyên nói.

Ngô Dũng bật cười: "Vậy cậu tranh thủ thành vương bài, bất quá ưu thế lớn nhất của nghệ sĩ vương bài không phải là chỗ lương cơ bản kia. Chỗ lợi hại chân chính của nó là có tư cách để đàm phán với công ty, có thể được chia nhiều thêm vài phần trăm lợi nhuận của tác phẩm."

Được chia nhiều hơn?

Lâm Uyên hỏi: "Vậy tiêu chuẩn của vương bài là gì?"

"Haiz, vương bài là cách gọi riêng trong nội bộ chúng ta. Mặc dù nghe hơi sến một chút, nhưng lộ ra một chút khí phách, giống như cách gọi Khúc phụ vậy. Thực ra vương bài trong công ty được gọi là nhạc sĩ cao cấp, cao cấp hơn chúng ta. Chúng ta thì gọi chung là nhạc sĩ, mà để được công ty đánh giá là nhạc sĩ cao cấp phải đạt yêu cầu tiêu chuẩn, có ít nhất năm tác phẩm trở lên đột phá sáu vạn lượt mua."

Lâm Uyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Ngô Dũng vỗ nhẹ bả vai Lâm Uyên: "Anh vừa nhìn lượng mua «Sinh Như Hạ Hoa» của cậu, hôm nay đã thừa sáu vạn rồi. Cho nên theo anh thấy cậu chỉ cách mục tiêu bốn tác phẩm nữa thôi. Không biết bài hát chủ đề của cậu gửi cho bên Tề Châu kia, có hi vọng đột phá sáu vạn hay không. Cái này cũng khó nói, bởi vì loại ca khúc chế tác riêng theo chủ đề này, sẽ rất dễ bị chính thành tựu của nguyên tác kiềm chế, hoặc khán giả xem phim rồi sẽ không có nhu cầu mua riêng bài hát nữa. Nói chung lượt mua chắc chắn sẽ không quá cao, cho nên cậu cũng đừng đặt kỳ vọng quá lớn. Bất quá cái hợp đồng này phân chia xong cũng không tệ, lần này cậu tuyệt đối kiếm lớn!"

"Ừm." – Lâm Uyên như có điều suy nghĩ.

Ngô Dũng cảm khái nói: "Cậu cũng đừng nghĩ xa như vậy, dù sao cậu mới vào công ty liền ra liên tiếp hai lần danh tiếng. Sau này có khả năng sẽ sớm trở thành nhạc sĩ cao cấp. Đến lúc đó cậu chính là vương bài thứ 15 của tầng 10 rồi! Dĩ nhiên anh đây cũng phải nỗ nực, những người mới như các cậu đúng là càng ngày càng lợi hại. Anh vào công ty 4 năm rồi, mới viết ra được một bài đạt 6 vạn lượt mua..."

"Được." – Lâm Uyên cảm giác mình cần tăng nhanh tiến độ phát hành bài hát. Chỉ có trở thành nhạc sĩ cao cấp, cũng chính là cái gọi vương bài, mới có thể kiếm được càng nhiều tiền.

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên truy hỏi Ngô Dũng tiếp:

"Đơn đặt hàng của tầng 10 chúng ta, là tất cả mọi người có thể nhận à? Giống như lần này ấy."

"Không phải." - Ngô Dũng nói: "Đơn đặt hàng là trưởng ban phân xuống, bất quá sẽ ưu tiên vương bài, hơn nữa còn dựa theo thứ tự. Sẽ không lần nào cũng để một vương bài đến tiếp đơn, như vậy tất cả mọi người đều không còn cơ hội. Khi giao đơn hàng cho một vị vương bài mà người nọ không thể tiếp hoặc không thể hoàn thành, thì lần lượt chuyển qua cho các vị khác. Chỉ khi có đơn đặt hàng mà toàn bộ vương bài không xử lý được giống như «Ngư Long Vũ», điều kiện tương đối hà khắc, loại bỏ toàn bộ 14 vị. Lúc đó trưởng ban mới cho cả tầng thử một chút. Loại tình huống này cũng hiếm thấy, bình thường mỗi năm các vương bài đều có thể thuận lợi hoàn thành một đơn đặt hàng, dù sao nghiệp vụ của nhạc sĩ cao cấp trong công ty vẫn tương đối mạnh mẽ."

"Khúc phụ thì sao?"

"Những tầng khác thì trước không đề cập tới. Ngược lại tầng 10 chúng ta chỉ có một Khúc phụ, cậu chưa gặp đâu, bởi vì một năm Khúc phụ xuất hiện cũng không được mấy lần tại công ty. Bất quá Khúc phụ thì lại không phải chia nhau đơn đặt hàng, họ không thiếu. Nhưng hợp đồng ca khúc ra giá thấp hơn mười triệu, họ đều trực tiếp bỏ qua."

"Há." – Lâm Uyên đối với tình hình công ty dần dần rõ ràng một chút. Hắn là một người mới, rất nhiều thứ đều cần người khác hướng dẫn chỉ bảo, đây cũng là lý do trưởng ban để cho lão Ngô kèm cặp hắn. .

Vào buổi trưa.

Các nhân viên trong ban soạn nhạc tầng 10 đều lục tục đến phòng ăn.

Thanh niên Lâm Uyên, người bị cafe móc rỗng túi, suy nghĩ một chút sau đó quyết định, tìm người dẫn đi ăn cơm chùa. Nhân tuyển hắn cũng đã chọn xong – Tôn Diệu Hỏa!

Tôn Diệu Hỏa dựa vào Tân Duệ Bảng nhất chiến thành danh, đối với Lâm Uyên là phi thường biết ơn. Không chỉ một lần nói muốn mời hắn ăn cơm, nhưng Lâm Uyên một mực không rảnh.

Thừa dịp hôm nay có thể đem bữa cơm này thực hiện. Bất quá khi xuống tầng 8 tìm tới ban nghệ sĩ mới biết Tôn Diệu Hỏa hôm nay không ở công ty. Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Lâm Uyên."

"Triệu tỷ?" – Lâm Uyên quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc cười một tiếng: "Không nghĩ tới lại gặp ngươi, tới đây tìm người sao?"

Lâm Uyên gật đầu: "Đúng, Tôn Diệu Hỏa không có ở đây."

Triệu Ngọc nói: "Hắn có chuyện không ở đây, ngươi còn chưa ăn cơm chứ? Không có việc gì thì đi ăn cơm với chị, cũng muốn mang ngươi đi nếm thử một chút khẩu vị của phòng ăn cao tầng công ty."

Lâm Uyên lo lắng: "Phòng ăn của cao tầng có phải rất đắt hay không?"

Triệu Ngọc dở khóc dở cười: "Đi ăn cơm với Triệu tỷ, còn phải để ngươi móc tiền sao, đi, ta mời."

"Cảm ơn Triệu tỷ!" – Lâm Uyên có chút cảm kích.

Cao tầng phòng ăn cùng nhân viên phòng ăn bất đồng, nơi này dùng cơm yên tĩnh hơn, người ở đây cũng ít, Lâm Uyên thấy mấy bàn xung quanh đều trống. Hơn nữa nơi này đồ ăn hầu như đều là đặt làm riêng, cơ bản do các quản lý đặt trước một số món ngon từ sớm, buổi trưa đầu bếp nấu xong có thể tới ăn luôn.

"Một mình ta thường ăn không hết."

Triệu Ngọc chỉ bốn món thức ăn trên bàn nói: "Vừa vặn ngươi giúp ta chia sẻ, không đủ để ta gọi đầu bếp làm thêm món mới."

"Đủ rồi." – Lâm Uyên cũng không phải người tham ăn tục uống đâu.

Ăn thử món thứ nhất, hắn liền biết tại sao nơi này là cao tầng phòng ăn rồi. Bởi vì đồ ăn ở đây mùi vị quả thật nếu so với bên phòng ăn nhân viên, giống như tiệm buffet hôm trước có kem tự phục vụ so với quán cơm bụi vậy. Phòng ăn nhân viên vốn Lâm Uyên còn rất có cảm tình, thoáng cái bị hạ thấp vài cái đẳng cấp.

Triệu Ngọc ăn rất chậm.

Nàng thỉnh thoảng nhận cú điện thoại, dáng vẻ bận bịu nhiều việc. Hơn nữa nói qua điện thoại, hầu như đều là tông giọng lôi lệ phong hành, lộ ra một cỗ cường thế.

"Nhãn hiệu châu báu kia muốn đổi nghệ sĩ của chúng ta? Không phải nghệ sĩ của chúng ta có vấn đề chứ?... Được, ngươi đừng tranh thủ, bây giờ phát thông báo. Sau này tất cả nghệ sĩ của Tinh Mang chúng ta, không được phép làm đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng này nữa."

"Sự kiện của Ant Uniform khiếu nại Tinh Mang nghệ sĩ đến trễ? Trước đây ta dạy thế nào, còn cho là mình Hot lắm? Đừng nói lý do kẹt xe, ta không quan tâm tiền phạt, thích đùa bỡn trên đầu lão nương đúng không?"

"Lý Lễ lộ hàng bị chụp? Tìm bộ phận PR, ngoài ra tra xem phóng viên chụp được là ai, ta để cho hắn hướng lãnh đạo giải thích!"

"..."

Sau khi nhận vài cuộc điện thoại, nàng mới nhìn sang Lâm Uyên áy náy cười một tiếng: "Làm phiền đến ngươi rồi."

"Không có." – Lâm Uyên không ăn sáng nên bụng có chút đói, tranh thủ lúc Triệu Ngọc gọi điện, hắn đã ăn được kha khá rồi.

"Ngươi nha." – Triệu Ngọc buồn cười liếc nhìn Lâm Uyên, đưa tay gạt đi hột cơm bên miệng hắn.

"Lần trước mẹ ngươi gọi điện cho ta hỏi chuyện của ngươi, không nghĩ tới ngươi còn biết nói dối. Ngươi kiếm tiền không đến một trăm ngàn chứ? Tiền lương cũng làm sao có hai chục ngàn?"

Lâm Uyên nói: "Phiền toái Triệu tỷ rồi."

Triệu Ngọc lắc đầu một cái, đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân, cho nên cũng không có ý tứ trách cứ Lâm Uyên.

Đúng lúc này. Điện thoại của nàng lại vang lên, bất quá cuộc gọi này tựa hồ rất trọng yếu, bởi vì Lâm Uyên thấy sắc mặt Triệu Ngọc thay đổi, thậm chí đứng lên.

Không chỉ có như thế, lần này giọng nàng trả lời điện thoại cũng không còn một chút cường thế, ngược lại đầy câu lệ:

"Ân ân ân... Ta đã tiếp xúc. Cô nương này có chút ngạo, không tốt lắm... Ta biết... Boss, ngài cũng đừng lại để đám người kia bắt ta lập quân lệnh trạng, tim ta không chịu nổi đâu..."

Lâm Uyên bừng tỉnh. Nguyên lai là Boss trong công ty, cái này thì dễ hiểu rồi. Ai dám đem cấp trên của mình không để vào mắt chứ.

Cúp điện thoại, tựa như tâm tình ăn cơm của Triệu Ngọc cũng không còn. Nửa ngày mới gắp được hai đũa thức ăn, mặt buồn thiu.

"Có chuyện gì phiền lòng sao?" – Lâm Uyên quan tâm hỏi.

Triệu Ngọc cười khổ: "Nói với ngươi cũng chẳng ích gì, ngươi ăn xong chưa?"

Lâm Uyên uống nốt ngụm canh, sau đó lau miệng: "Ta no rồi, tỷ nói đi."

"..."

Triệu Ngọc để điện thoại di động xuống: "Ngươi biết «Thịnh Phóng» không?"

Lâm Uyên gật đầu.

Đây là tiết mục tuyển tú hằng năm của Tần Châu. Hạ Phồn luôn mơ mộng là trở thành một nữ ca sĩ ưu tú, nhưng liên tục tham gia hai năm cũng không được tuyển. Là một tiết mục có ngưỡng cửa rất cao.

"Nếu ngươi chú ý theo dõi sẽ biết." – Triệu Giác nhức đầu nói:

"Năm nay «Thịnh Phóng» xuất hiện một nữ hài mê hoặc lẳng lơ cấp yêu nghiệt, đạt hạng nhất, tên là Triệu Doanh Cát. Cực kỳ xinh đẹp, giọng hát so với thiên phú trước đây của ngươi càng không phân cao thấp. Trọng yếu nhất là, sau lưng nàng còn chưa có công ty giải trí. Cho nên hiện tại, các công ty giải trí to to nhỏ nhỏ ở Tần Châu đều muốn ký hợp đồng với nàng.

Đáng tiếc, cô nương này rất ngạo, tuyên bố muốn ký hợp đồng với nàng nhất định phải xuất ra một bài hát có thể làm tác phẩm tiêu biểu. Kết quả ta nhờ cậy lão Chu, tìm bảy tám nhạc sĩ vương bài viết ca khúc cho nàng, nàng đều không coi trọng."

Lâm Uyên bình luận: "Tầm mắt rất cao."

Buổi sáng lúc làm việc, Lâm Uyên đã hiếu kỳ đối với tiêu chuẩn nhạc sĩ vương bài, cũng nghe khác nhiều tác phẩm tiêu biểu của một số vương bài.

Không thể không nói. Trình độ của vương bài quả thật rất cứng, mỗi tác phẩm tiêu biểu đều có thể nói là kinh điển.

Đồng thời Lâm Uyên tin chắc, những tác phẩm tiêu biểu của nhạc sĩ vương bài này, thả tại địa cầu cũng có thể đặc biết phát hỏa quy mô toàn cầu.

Cái này làm cho Lâm Uyên đối với thực lực nhạc sĩ tại Lam tinh càng ấn tượng sâu sắc.

"Bất quá nàng cũng không phải là nhằm vào riêng Tinh Mang."

Giọng Triệu Ngọc hơi hòa hoãn một chút, tựa hồ coi Lâm Uyên thành một người để tâm sự cũng không tệ.

"Cũng còn tốt, Huyến Lạn Ngân Hỏa cùng Sa Hải lấy ra vài bài, trước mắt cũng chưa thể đả động nàng, cho nên vẫn còn cơ hội. Bây giờ chỉ còn ba nhà chúng ta cạnh tranh, nàng cũng tuyên bố không cân nhắc ký với các công ty nhỏ."

Nói đến đây, Triệu Ngọc lắc đầu: "Thực ra cũng không phải nàng coi thường nhạc sĩ vương bài, chủ yếu vẫn là vương bài tinh lực có hạn, phần lớn đều đã hợp tác lâu dài với một số ca sĩ cố định, có lúc còn nhận yêu cầu chế tác riêng. Cho nên tại lúc lâm thời viết bài hát, chất lượng có chút chưa được như mong đợi."

Lại có điện thoại tới.

Triệu Ngọc không muốn tiếp, trực tiếp cắt, tiếp tục cùng Lâm Uyên kể:

"Ngươi là nhạc sĩ hẳn phải biết, coi như toàn lực ứng phó, cũng không phải nhạc sĩ vương bài nào cũng có thể chắc chắn mỗi tác phẩm mình làm ra đều là tiêu biểu. Tác phẩm tiêu biểu loại này, thường đại biểu lúc tài năng của bản thân thăng hoa nhất. Ai dám nói tác phẩm nào của mình cũng đều đạt tiêu chuẩn trình độ cao nhất chứ?

Đúng là tất cả mọi người đều công nhận nhạc sĩ vương bài sáng tác ca khúc lợi hại, xuất phẩm bất phàm.

Lợi hại thì khẳng định lợi hại, dù sao mỗi nhạc sĩ vương bài trong Tinh Mang chúng ta đều có ít nhất năm tác phẩm kinh điển. Nhưng nếu tính trung bình xuống ngươi sẽ phát hiện, mỗi một vương bài đều đã ngoài ba mươi tuổi!

Nói cách khác, ngoại trừ một số rất ít thiên tài, còn lại đại đa số bọn hắn đều phải tích góp chục năm thời gian trong nghề, mới có thể viết ra số tác phẩm tiêu biểu như thế.

Mười năm! Chỉ có như vậy vài tác phẩm tiêu biểu!

Sản lượng này, có thể so sánh với sinh con hay không? Chín tháng hoài thai ấp ủ, nhạc sĩ vương bài mới có thể cho ra một tác phẩm ưng ý, còn phải chăm bẵm từng chút. Cho nên đối với Triệu Doanh Cát yêu cầu, cái này thực làm khó họ, đâu phải cứ muốn là có cho nàng. Cái yêu cầu này nhìn như đơn giản, thực ra phi thường khó khăn."

Lâm Uyên hiểu ra. Triệu tỷ cung cấp cho hắn thêm một góc nhìn mới.

Hắn chỉ có thể thấy nhạc sĩ kim bài cường đại, lại không nhìn thấy mọi người vì làm ra một tác phẩm tiêu biểu cấp bậc cao, đã phải bỏ ra mất bao nhiêu thời gian cùng tinh lực. Giống như chính mình, vì lấy được bảo rương đã phải thật cố gắng hoàn thành nhiệm vụ học tập.

"Haizz..." – Triệu Ngọc thở hắt một hơi sau đó mỉm cười: "vừa rồi tâm sự với ngươi, có lẽ ngươi nghe thấy phiền. Cảm ơn ngươi đã ngồi nghe ta nói nhảm nhiều như vậy. Ăn no rồi trở về đi làm đi. Ta lại chạy theo lão Chu xin thêm vài bài hát để thử chút. Còn may thời điểm này hai công ty kia cũng chưa thu đc Triệu Doanh Cát, đành từ từ tìm cách vậy."

Lâm Uyên nói: "Có bài hát nàng liền ký?"

Triệu Ngọc kém chút bị cái giọng nhẹ phiêu phiêu này làm ngã sấp mặt:

"Đúng, có bài hát là được. Nhưng nhất định phải là tác phẩm tiêu biểu, ngươi có hiểu ý tứ của tác phẩm tiêu biểu không? «Sinh như Hạ hoa» chính là tác phẩm tiêu biểu của ngươi. Thế nào, ngươi còn có thể ngày ngày sinh ra Hạ hoa sao?"

Lâm Uyên lắc đầu nói: "«Sinh như Hạ hoa» đã công bố, nàng khẳng định đã nghe qua."

Triệu Ngọc: "..."

Hài tử, ngươi nghiêm túc nói chuyện với ta đấy chứ?

Lâm Uyên cũng có chút phiền não: "«Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc» được không?"

Triệu Ngọc mặt phát mộng: "Bạo cái gì tạc?"

Lâm Uyên lấy điện thoại ra, mở app email thao tác chút, sau đó nói: "Ta gửi cho tỷ."

Triệu Ngọc càng mộng hơn: "Ngươi gửi ta cái gì?"

Lâm Uyên đứng lên nói: "Coi như là quà cảm ơn cho bữa cơm này của tỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận